Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 386 - Lời nói kinh người 1




Lời nói kinh người 1
Lâm Hàn sửng sốt, qua mấy ngày nữa mới đến Đoan ngọ, hôm nay ăn bánh chưng làm gì.
“Khụ!”
Đầu bếp cuống quít quay mặt sang chỗ khác, cắn môi, không để cho mình cười ra thành tiếng.
Lâm Hàn phục hồi tinh thần: “Sở Tu Viễn, còn nhớ rõ thân phận của chàng không?”
“Phu quân nàng, người bên gối, cùng nàng đến già, cùng nàng bước vào mộ.” Sở Tu Viễn nói, chuyển đề tài: “Hôm nay chúng ta ăn bánh chưng đi. “
“Khụ khụ!”
Thanh âm quen thuộc truyền vào, hai phu thê theo tiếng nhìn lại, có một người đang đứng ở cửa, dùng nắm tay che miệng, trong mắt tràn đầy ý cười. Không phải là hoàng đế bọn họ vừa mới nhắc tới thì còn ai vào đây nữa.
Sở Tu Viễn vội vàng tiến lên hành lễ: “Sao lúc này bệ hạ lại tới đây? Có chuyện gì à?”
Bước chân Lâm Hàn khựng lại, nam nhân này không hổ là có thể lên đến chức Đại tướng quân, nhìn dáng vẻ vừa nghi hoặc lại càng thêm lo lắng này, nàng không biết chân tướng cũng có thể bị lừa gạt một phen.
Đương nhiên Thương Diệu cũng không nghi ngờ gì: “Anh đào trong vườn Phù Dung quá nhiều, Thái tử nói nhà ngươi hết rồi, nhất định phải đưa một chút cho Đại Bảo Bảo.” Nói xong, bất đắc dĩ thở dài một hơi, dáng vẻ không có biện pháp nào với Thái tử.
Lâm Hàn lập tức muốn trợn trắng mắt, không hổ là hai quân thần có quan hệ hòa thuận nhất trong triều, người nào người nấy đều biết diễn cả.
“Bệ hạ, nơi này nóng, ngài cùng phu quân về nhà chính trước đi, thiếp thân chờ một lát rồi đi qua.” Lâm Hàn thật sự không muốn hai diễn viên minh tinh này thi nhau diễn xuất nữa, giao phó xong mọi chuyện vẫn không đi ra ngoài. Tự ngâm một ít gạo nếp, lại lệnh cho quản sự mua sắm đang rảnh rỗi đi mua một ít lá - buổi tối gói bánh chưng, sáng mai ăn. Lâm Hàn liền cầm đĩa đi chọn hái mấy quả vải thiều chín sớm.
Vải thiều còn phải qua hơn nửa tháng mới có thể chín hết toàn bộ, cho nên Lâm Hàn chọn lựa một hồi lâu cũng chỉ hái được mười mấy trái.
Tiểu thái tử hiểu chuyện, Sở Dương và Sở Ngọc cũng lười chấp nhặt với Đại Bảo Bảo. Lâm Hàn sợ Đại Bảo Bảo ỷ vào hai điểm này mà đem vải thiều chiếm làm của riêng, bưng vải thiều đến nhà chính, dùng ánh mắt hỏi Thương Diệu một chút, được phép liền đi sang phòng trò chơi ở bên cạnh.
Mỗi hài tử được ba trái, còn lại một trái Lâm Hàn tự mình bóc ra ăn: “Nửa canh giờ sau là ăn cơm.”
Đại Bảo Bảo nắm chặt ba quả vải thiều ngẩng đầu hỏi: “Nương biết con thích nhất là gì không?”
Lâm Hàn thuận miệng nói: “Không biết.”
Tiểu hài tử mím môi cười cười: “Con thích nương nhất.”
“Khụ!” Thương Diệu cuống quít quay mặt sang chỗ khác, nhổ nước trà trong miệng ra.
Lâm Hàn lấy lại tinh thần, định nói ta chẳng thích con chút nào. Lập tức nghĩ đến Đại Bảo Bảo sẽ khóc toáng lên, Lâm Hàn do dự một lát: “Đừng nói là con thích nương nhất, cho dù là con thương nương nhất thì cũng chỉ có chừng đó quả vải thôi.”
Vẻ mặt tiểu hài tử thay đổi: “Không phải là con muốn ăn vải thiều.”
Bị “lời nói kinh người” của tiểu hài tử dọa cho phát ngốc, Sở Dương khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần nhịn không được hỏi: “Đệ muốn ăn cái gì?”
“Nương thích cái gì đệ thích cái đó.” Hài tử thốt lên.
Lâm Hàn vui vẻ: “Ta thích miến chua cay.”
“Con cũng thích miến chua cay, chua chua cay cay rất ngon.” Hài tử nói xong, còn nuốt vài ngụm nước bọt.
Thương Diệu không khỏi mở miệng: “Nương ngươi còn thích ăn rau xanh nữa đấy.”
Tiểu hài tử không nhịn được định nói nó cũng thích, chợt ý thức được rau xanh là thứ đồ chơi gì: “Lúc này rau xanh ít, còn đắt nữa, con không ăn, để dành cho nương.” Nói xong còn dùng nét mặt “con thương nương nhất” nhìn Lâm Hàn, chờ Lâm Hàn khen nó.
Thương Diệu phục, thật sự phục, không khỏi nói với Sở Tu Viễn: “Hài tử này nhất định không phải là con ruột của ngươi.”
“Con là do cha với nương sinh ra.” Phòng trò chơi chỉ cách trung đường một tấm rèm, lúc này tấm rèm lại vén lên, Thương Diệu không cố ý hạ giọng nên hắn nói cái gì Đại Bảo Bảo đều có thể nghe thấy: “Nương nói bộ dạng con giống cha nhất.”
Thương Diệu há miệng: “Trẫm không nói diện mạo.”
“Vậy bệ hạ nói cái gì vậy?” Hài tử nghiêng đầu hỏi.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Có ăn vải thiều nữa không? Không ăn thì cho nương.”
“Cái này là nương cho con, không được lấy lại.” Hài tử nói xong, lại thêm một câu: “Nói lời phải giữ lấy lời.” Giơ tay chỉ một phía: “Là cha nói.” Ý nói là muốn trách thì phải trách cha, không thể trách con.
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Cha con nói nhiều lắm, cũng không thấy con nhớ kỹ được mấy câu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận