Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 453 - Khải hoàn hồi triều 3




Khải hoàn hồi triều 3
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Tái Bắc Hầu, quân ở nhánh phải cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Ta là đại tướng quân, nói dối ta về quân tình là tội gì, ngươi không phải không biết chứ?”
Lâm Hàn nhất thời ớn lạnh. Phát hiện một người có vẻ như là tiên sinh phòng kế toán cầm sổ sách và bút mực chạy tới, vội vàng hỏi: “Có phải là ghi lại số lượng địch nhân không?”
Người nọ bị hỏi sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
“Ta… sáu mươi lăm! Đừng cho là ta nhớ nhầm, nếu không ta sẽ biếm ngươi thành thứ dân.” Lâm Hàn nghiêm túc nói.
Đầu người nọ đã thành bột nhão, ngơ ngác quay về phía Sở Tu Viễn: “Tiểu Hầu gia hắn——”
“Nàng nói đùa với ngươi đấy!” Sở Tu Viễn không đợi Lâm Hàn mở miệng, túm lấy nàng đi ra ngoài.
Lâm Hàn thất tha thất thểu theo sau: “Chàng làm gì vậy? Ta không nói đùa.”
“Nàng đường đường là một chủ tướng, đừng có hẹp hòi như vậy được không?” Sở Tu Viễn buông nàng ra.
Lâm Hàn: “Không phải ta hẹp hòi. Ta dùng tên Sở Mộc đến đây. Trước khi đến trong triều bách quan không biết, đến lúc trở về nhất định sẽ biết. Nhưng việc ta thay hắn xuất chinh Hung Nô không thể để cho dân chúng thiên hạ biết được. Bệ hạ không có cách nào thưởng cho ta, vậy chỉ có thể lấy từ tiền thưởng của các tướng sĩ, bằng không ta đi ra ngoài một chuyến thế này mà chẳng kiếm được văn tiền nào mà còn phải bù tiền thêm, ta là cái gì đây?”
Sở Tu Viễn thật sự giận đến bật cười: “Mục đích của nàng đi chuyến này là vì kiếm tiền hay là vì chơi đùa, có cần ta phải nói rõ ra không?”
Sắc mặt Lâm Hàn khẽ biến, vẫn như cũ cứng cổ nói: “Chàng thế mà lại coi hành quân đánh giặc như du ngoạn? Sở Tu Viễn, ta quá thất vọng với chàng, quá thất vọng! Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa, chàng tránh xa ta ra.” Không đợi hắn mở miệng, liền chạy về phía vị trí đội quân cánh phải.
Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay nàng: “Một thân toàn máu như vậy định đi đâu?”
Lâm Hàn vốn định giãy dụa, nghe vậy đột nhiên dừng lại: “Rất nhiều sao?” Cúi đầu nhìn: “Ông trời ơi, áo giáp của ta đều nhuộm thành màu đỏ rồi. Không, ta phải cởi nó ra ngay.”
Sở Tu Viễn lần thứ hai ngăn cản: “Buổi tối rồi làm.”
“Cũng đúng!” Lâm Hàn ngẫm lại: “Buổi tối làm sẽ không bị dính khắp nơi. Đến ngày mai về nhà, Đại Bảo Bảo nhìn thấy sẽ tin là thật chứ không phải là dùng máu chó tạt vào.”
Mí mắt Sở Tu Viễn giật giật: “Nàng cởi ra không phải là muốn rửa sạch mà là muốn cất đi à?”
Lâm Hàn gật đầu: “Đương nhiên! Đây có thể là lần đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời ta được xuất chinh, phải giữ lại kỷ niệm.”
Sở Tu Viễn há miệng, nuốt xuống những lời đến bên miệng chưa kịp nói ra.
Nửa đêm canh ba, tất cả tướng quân bao gồm Lâm Hàn đều nghỉ ngơi, Sở Tu Viễn bưng chậu gỗ đi đến bên hồ.
Binh sĩ tuần tra ban đêm không khỏi bước tới: “Đại tướng quân, mạt tướng gọi hỏa đầu quân dậy nấu chút nước cho ngài nhé.”
Sở Tu Viễn: “Ta không tắm rửa, ta giặt xiêm y.”
Binh sĩ kia kinh ngạc: “Xiêm y? Tại sao ngài lại tự giặt?”
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, xiêm y của lão bà ta, ta không tự giặt thì ai tự giặt.
“Khôi giáp của ta, giao cho người khác ta không yên tâm.” Sở Tu Viễn lấy ra để cho hắn liếc mắt một cái liền đặt xuống.
Đèn đuốc quá mờ, binh sĩ kia không nhìn rõ, nhưng nương theo ánh trăng nhìn thấy trong chậu đúng là một kiện khôi giáp, cũng không nghi ngờ gì, nhắc nhở Sở Tu Viễn một chút, đêm khuya sương nặng hạt nên về sớm nghỉ ngơi, sau đó liền tiếp tục tuần tra.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn tỉnh lại liền muốn mặc khôi giáp, lại phát hiện bên cạnh chỉ có một trường bào màu lam, lập tức có dự cảm không tốt.
Vội vàng rửa mặt một phen, chạy tới quân trướng, quả nhiên, trên giá tam giác làm bằng cây treo một kiện khôi giáp mới tinh, nhìn kỹ lại, chính là cái nàng nhận được một tháng trước.
Lâm Hàn hít sâu một hơi, lại hít một hơi nữa, bắt được một binh sĩ: “Đại tướng quân đâu rồi?”
“Hầu gia ngài dậy rồi à? Đại tướng quân ở chỗ hỏa đầu quân. Nghe nói ngài muốn ăn đồ gì đó nóng hổi, đang bảo hỏa đầu quân làm cho ngài thịt dê và canh nội tạng dê cho ngài.”
Lâm Hàn chỉ có chân dê, chính là lúc đuổi theo Hung Nô nhặt được: “Nội tạng dê lấy đâu ra thế?”
“Tướng sĩ dưới trướng Đại tướng quân phát hiện dân chúng Hung Nô, lấy từ chỗ dân chúng Hung Nô.”
Lâm Hàn vội vàng hỏi: “Khi nào? Tại sao ta không biết.”
“Canh ba bọn họ mới trở về, khi đó tiểu Hầu gia đã đi ngủ rồi.”
Lâm Hàn phất phất tay với hắn: “Ta biết rồi.” Chờ hắn đi xa, sải bước chạy về phía nơi khói bốc lên.
Còn chưa tới trước mặt Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi thịt dê tươi ngon, không khỏi nói: “Trong nồi đang hầm có phải là dê non không?”
“Hầu gia dậy rồi ạ? Đúng vậy, loại dê này ít có mùi tanh, không cần bỏ thêm gì hết, luộc lên là có thể ăn được rồi. Mạt tướng lấy cho ngài mấy miếng nhé?” Hỏa đầu quân hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận