Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 506 - Một nghề đi khắp thiên hạ 1




Một nghề đi khắp thiên hạ 1
Lâm Hàn thở dài một tiếng: “Đã thành thân với ta nhiều năm như vậy mà ta nghĩ gì chàng cũng không biết. Chàng làm ta quá thất vọng rồi.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thả lại tiến lại gần hắn hơn.
Sở Tu Viễn cứng đơ cả người, quả thực là sợ nàng hôn một cái lên miệng hắn, lại bị nô bộc nhìn thấy.
Sở Tu Viễn chậm rãi ngả đầu về phía sau một chút, thấy Lâm Hàn không lấn tới nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bình thường vi phu rất bận rộn, muốn hiểu được lòng nàng nhưng thật sự lực bất tòng tâm nha. Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, phu nhân cứ nói ra những gì nàng nghĩ trong lòng, vi phu sẽ thời thời khắc khắc ghi tạc trong lòng.”
Lâm Hàn muốn cười, cũng may kịp thời nhịn xuống, giả bộ hoài nghi hắn: “Thật sao?”
Sở Tu Viễn: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
Lâm Hàn: “Ta muốn nuôi ong.”
Sở Tu Viễn cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lui về phía sau.
Lâm Hàn vội vàng bắt lấy tay hắn, dở khóc dở cười: “Chàng đến mức này thật sao?”
Sở Tu Viễn hỏi lại: “Nàng muốn làm tới bước này sao? Ăn mật ong thì thôi đi còn muốn tự nuôi nữa à, nàng rảnh rỗi quá rồi.” Sở Tu Viễn nói xong lại ngẩn ra, không dám tin hỏi lại: “Thật sự là nhàn quá sao?”
Cũng không phải!
Trước giờ chỉ thuận miệng nói thôi.
Vừa rồi nói muốn nuôi ong chỉ đơn giản là muốn trêu Sở Tu Viễn.
Không nghĩ tới Sở Tu Viễn lại cảm thấy nàng quá nhàn rỗi.
Lâm Hàn cẩn thận ngẫm lại, Sở Mộc lão bà cưới vào cửa, chuyện đại sự trong nhà họ bây giờ chính là chuyện hài tử vào Thái Học. Nhưng mà còn phải hơn một năm nữa, Lâm Hàn lại không muốn ra ngoài giao tế, nếu không tìm được chuyện gì để, có lẽ nàng sẽ điên mất —— rảnh tới phát điên nha.
Sở Tu Viễn thấy ánh mắt của Lâm Hàn đã bắt đầu rối loạn, thử thăm dò hỏi: “Thật sự chưa nghĩ ra sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn nháy mắt thả lỏng.
Lâm Hàn lại suýt nữa cười sặc: “Chàng tới mức đó thật sao?”
“Cái gì mà đến mức với không đến mức?” Sở Tu Viễn giả ngu: “Nếu chưa nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.” Lại lo lắng Lâm Hàn nhàn rỗi nhàm chán lại nghĩ ra gì đó: “Hay là nuôi thỏ?”
Lâm Hàn: “Không nghĩ tới. Phải nuôi thỏ con nữa.”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hay là nuôi ngỗng. Lúc trước nàng làm thịt hai con ngỗng trong phủ Sở Mộc, không phải đã nói sau này chúng ta sẽ nuôi hai con sao. Chọn ngày chi bằng gặp ngày, ta đưa nàng đi mua hai con?”
Lâm Hàn lắc đầu.
Sở Tu Viễn: “Không muốn đi hay là không muốn nuôi?”
Lâm Hàn: “Lúc trước nuôi ngỗng trong phủ hắn là vì phủ hắn quá ít người, phủ ta nhiều người như vậy nên không cần nuôi ngỗng.”
Sở Tu Viễn vô lực nói: “Vậy ong mật thì sao?”
Mấy năm trước, trong lúc Lâm Hàn lục lọi tìm kiếm ghi chép hướng dẫn trồng lúa nước hình như đã từng thấy《Sổ tay nuôi ong》, nhưng vẫn chưa chắc nên Lâm Hàn cũng không khẳng định. Chỉ nói với Sở Tu Viễn: “Nuôi ong là chuyện lớn, ta phải cân nhắc cho tốt.”
Sở Tu Viễn muốn nói tốt nhất là nàng cân nhắc đến tận mười tám năm sau đi.
Tiếc rằng tính tình của Lâm Hàn lại chẳng khác gì Đại Bảo Bảo, cái gì cũng muốn người khác thuận theo. Dám đối nghịch với nàng, có lẽ ngày mai nàng sẽ sai nô bộc đi bắt ong mật mất.
Sở Tu Viễn dứt khoát nói: “Nghĩ thì cứ nghĩ đi, nhưng đừng quên mấy cây non của nàng.”
Năm trước khi trồng mấy cây non này, Lâm Hàn đã tính toán thời gian đào lên đem đi bán. Nhưng mà năm trước tỉa tót quá nhiều, cây con trụi lủi, nhìn chẳng đáng mấy đồng, Lâm Hàn cảm thấy quá thiệt nên không bán.
Sở Tu Viễn vừa nói, Lâm Hàn lại nhìn phía hướng nam: “Không quên đâu. Lại nói, ong mật cũng đâu cần ta thăm nom mỗi ngày, sao có thể quên được.”
Sở Tu Viễn đương nhiên biết nàng sẽ không đích thân nuôi ong nhưng hắn vẫn muốn nhắc tới mấy cây ăn quả non đó, chỉ là muốn Lâm Hàn dẹp cái ý tưởng nuôi ong đó đi.
Một kế không thành, Sở Tu Viễn tiếp tục: “Sai nô bộc trong phủ coi sóc sao? Bọn họ không hiểu, lỡ đâu bị ong đốt te tua, bọn họ sẽ ghi hận nàng.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không đâu. Bọn họ đều biết có một nghề sẽ đi được khắp thiên hạ. Ngày nào đó không muốn làm việc trong phủ nữa, đến vùng ngoại ô mua một miếng đất, dựng hai gian nhà ngói, dựa vào việc nuôi ong cũng đủ để trang trải cuộc sống gia đình.” Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Chàng có tin không, chỉ cần ta nói muốn nuôi ong, chắc chắn sẽ có một đám người đến xin ta dạy cho bọn họ.”
Sở Tu Viễn tin tưởng, vì năm trước trong phủ có một đầu bếp hết hạn làm việc theo khế ước, muốn trở về quê nhà, lúc ấy có người hỏi hắn sau khi trở về sẽ mưu sinh bằng cách gì, đầu bếp kia đã nói chỉ cần dựa vào tay nghề nấu nướng của hắn, dù đi đến đâu cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Từ đó nô bộc trong phủ dường như đã thông suốt tỉnh ngộ, không đến nhà bếp hỗ trợ thì sẽ đi theo Hà An nhờ hắn chỉ cho cách sử dụng bàn tính, xin nha hoàn của mấy hài tử dạy bọn họ cách làm xiêm y,…

Bạn cần đăng nhập để bình luận