Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Được Phu Quân Như Ý

Chương 166

Chương 166

Kể từ khi Chíp Chíp ra đời, con bé rất ít ra khỏi cửa. Theo tuổi bé càng lớn, bé càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài.

Ngày thường, Tang Yểu không ra khỏi cửa nhiều lắm nhưng ngẫu nhiên Tạ Uẩn sẽ ra ngoài để nghị sự với đồng nghiệp. Một khi đi chính là đi hết một, hai canh giờ.

Mỗi lần như vậy, Chíp Chíp đều nhìn theo một cách háo hức, sau đó nói: “Con rất hâm mộ phụ thân, mỗi ngày đều có thể đi ra ngoài chơi.”

“Phụ thân đang làm gì thế?”

Tạ Uẩn ngồi ở trước bàn, nói có lệ: “Đang chơi rất vui.”

“Chíp Chíp cũng muốn chơi thì phải làm sao ạ?”

Tạ Uẩn: “Tiểu hài tử không được chơi.”

Chíp Chíp chạy xuống từ trong lòng Tang Yểu, đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn. Nhân lúc hắn chưa chuẩn bị kịp liền dùng gò má mũm mĩm, đầy thịt của mình cọ cọ mặt Tạ Uẩn, bé nói: “Cầu xin người đó, cầu xin người đó.”

“Phụ thân tốt nhất, tiểu hài tử cũng có thể chơi mà.”

Tạ Uẩn thờ ơ.

Tang Yểu đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu hài tử cũng có thể chơi. Phụ thân con đang lừa con thôi.”

Tang Yểu vừa đi tới, Tạ Uẩn liền đặt bút xuống, ôm nàng vào trong ngực nói: “Nàng có muốn ra ngoài chơi không?”

Khoảng thời gian này, hắn có chút bận rộn. Thời gian ở bên cạnh Tang Yểu giảm đi rất nhiều. Trước kia bọn họ còn có thể thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo. Nhưng khoảng thời gian này vẫn chưa từng đi ra ngoài.

Tang Yểu suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nữa sẽ đến Lễ hội hoa. Chúng ta có thể dẫn theo Chíp Chíp cùng đi ra ngoài chơi.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, đồng ý rất nhanh.

Vào đêm Lễ hội hoa, Chíp Chíp đã sớm mặc bộ váy mà nó tự nhận là xinh đẹp nhất, vừa nói chuyện với Tịnh Liễm vừa chờ phụ thân, mẫu thân mình đi tới.

Bởi vì Tạ Uẩn mới trở về từ bên ngoài. Hiện tại hắn còn đang thay y phục.

Sau khi Tang Yểu giúp hắn mang thắt lưng, lại tìm thêm một chiếc áo ngoài, choàng thêm bên ngoài cho hắn. Nàng đứng ở trước mặt hắn, vừa chỉnh sửa y phục cho hắn vừa lẩm bẩm: “Có chút mỏng, như vậy sẽ không lạnh chứ.”

Tạ Uẩn cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, hắn nói: “Không đâu.”

Tang Yểu nói: “Chàng đừng cậy mạnh.”

Tạ Uẩn cúi đầu hôn nàng một cái, nói: “Ta cậy mạnh khi nào.”

Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay đang buông thõng bên người của nàng, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của thiếu nữ, sờ vào có cảm giác ấm áp. Hắn nói: “Tay nàng lạnh như vậy, còn lo lắng cho ta làm gì.”

“Ta không lạnh đâu.”

Tang Yểu mới vừa thoa son môi xong nhưng sau khi bị Tạ Uẩn hôn một cái, có một chút dính ở trên môi hắn.

Tang Yểu giơ cánh tay còn lại lên, nhẹ nhàng lau môi hắn, nói: “Bị chàng hôn hết son rồi.”

Tạ Uẩn để kệ nàng lau. Khi nàng sắp rút tay lại, hắn nói: “Vậy đợi lát nữa hẵn bôi lại.”

Tang Yểu nói: “Không cần.”

Vừa dứt lời, Tạ Uẩn không khỏi cúi đầu hôn nàng thật sâu. Tang Yểu sửng sốt một chút sau đó mở miệng đáp lại hắn theo thói quen.

Ngoại trừ kỹ thuật càng ngày càng thành thục, nụ hôn của hắn vẫn mang theo sự tàn bạo như ban đầu. Mặc dù là hiện tại Tang Yểu cũng có chút không chống đỡ được.

Chờ hai người tách ra, son môi trên môi Tang Yểu đã hoàn toàn biến mất. Nhưng màu sắc vẫn không giảm đi chút nào. Ngược lại nàng bị hắn liếm mút, gặm cắn càng đỏ hơn.

Tang Yểu mím môi, có chút xấu hổ nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Chíp Chíp còn đang chờ ở bên ngoài.”

Tạ Uẩn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, vẫn ôm nàng không buông. Hắn lại cúi đầu chạm vào má nàng một chút, vẫn chưa đã thèm nói: “Lại hôn thêm một lát.”

“Chíp Chíp đã chờ sốt ruột rồi.”

“Không có việc gì.”

Hắn nói xong lại tiếp tục hôn nàng lần nữa. Kết quả vừa đụng vào thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tang Yểu giật mình, vội vàng đẩy Tạ Uẩn ra, còn thuận tay xoa xoa môi bản thân.

Chíp Chíp đang đứng ở cửa. Tang Yểu xấu hổ ngón chân co rúm lại. Nàng lau miệng, nói: “Chíp Chíp, vừa rồi ta suýt chút nữa thì ngã. Phụ thân con đã đỡ ta một chút. Một lát nữa chúng ta sẽ ổn thôi.”

Chíp Chíp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mẫu thân, lại nhìn phụ thân đang rất bình tĩnh, thong dong, thương lượng với bọn họ: “Nhưng Chíp Chíp cũng đã chờ hai người rất lâu rồi.”

Bé con nghiêng đầu nói: “Hai người không thể đợi buổi tối trở về rồi tiếp tục xấu hổ sao?”

Tang Yểu: “……”

*

Chờ đến khi bọn họ đến trên đường lớn thì sắc trời đã rất muộn, chợ đêm đã bắt đầu. Trên đường phố, ngoại trừ những tiểu thương rao hàng thì còn có rất nhiều người bán hoa.

Hôm nay lẽ ra phải ra cửa ngắm hoa vào ban ngày nhưng ban ngày nàng và Tạ Uẩn đều không có nhiều thời gian cho nên mới có thể kéo dài đến buổi tới mới dẫn theo Chíp Chíp ra ngoài đi dạo một chút. -

Tiểu hài tử một đường vừa đi vừa hát, tò mò với tất cả mọi thứ.

Khi đi đến chỗ một ngôi chùa, Chíp Chíp phát hiện dường như ở chỗ này có nhiều người hơn những chỗ khác.

Bé con nhìn những người đi qua đi lại này, nói: “Bọn họ đều là tiểu hòa thượng sao ạ?”

Tang Yểu giải thích nói: “Bọn họ chỉ tới chùa cầu phúc thôi.”

Chíp Chíp chỉ vào một cây hoa treo thật nhiều giấy nhiều màu cách đó không xa, nói: “Con muốn đến kia xem ạ.”

Nàng đồng ý rồi dắt theo Chíp Chíp đi lên phía trước. Chíp Chíp được Tạ Uẩn ôm lên, đưa cho con bé một dải lụa rực rỡ xong con bé lại muốn một cái nữa.

Bé con nhìn thấy trên dải lụa rực rỡ của những người khác còn viết chữ. Bé con cũng muốn tự mình viết.

Bé tự mình cầm bút rồi chạy ra nơi cách đó một khoảng, nói: “Không cho hai người xem.”

Tang Yểu cũng không đuổi theo con bé, nghiêng đầu nói với Tạ Uẩn: “Nó có thể tự viết sao?”

Tạ Uẩn nói: “Ta thấy khó mà nói.”

“Đợi một chút đi. Đợi lát nữa rồi tới hỏi.”

Chíp Chíp quả thật gặp phải chữ chưa biết viết.

Con bé cau mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra. Đúng lúc này, bên cạnh có một nam nhân lưu loát viết xong mấy chữ rồi treo dải lụa rực rỡ lên cành cây.

Bé ngửa đầu, nói: “…… Vị ca ca này.”

Nam nhân ừ một tiếng, cúi đầu nhìn bé. Giọng nói dịu dàng, chậm rãi nói: “Có chuyện gì thế, tiểu cô nương?”

Chíp Chíp nhìn chằm khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân. Sau đó nàng chỉ vào dải lụa rực rỡ của bản thân, nói: “Ca ca, huynh có thể viết chữ này giúp ta hay không.”

“Chữ Phúc, ta không cẩn thận quên mất rồi.”

Nam nhân nhìn những nét chữ vô cùng non nớt trên dải lụa rực rỡ. Sau khi hỏi Chíp Chíp vị trí, hắn nâng bút bắt đầu viết chữ Phúc ở phía sau.

“Như vậy có thể chứ?”

Chíp Chíp khích lệ nói: “Có thể! Ca ca, chữ ngươi thật sự rất đẹp mắt, còn xinh đẹp hơn Phụ thân ta.”

Cũng đúng lúc này, Tang Yểu đi tới, nói: “Chíp Chíp.”

Nam nhân bên cạnh Chíp Chíp nghe vậy thì thân hình hơi cứng lại. Hắn chậm rãi xoay người lại.

Khuôn mặt quen thuộc đập vào ánh mắt nam nhân. Tang Yểu ngẩn người, sau đó kinh ngạc, nói: “Dương đại ca.”

“Huynh trở về khi nào vậy, muội chưa từng nghe nói.”

Dương Ôn Xuyên liếc nhìn Tạ Uẩn bên cạnh Tang Yểu, nói: “Chỉ là tạm thời trở về, hai ngày nữa sẽ phải đi rồi.”

“Tạ đại nhân, đã lâu không gặp.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, sắc mặt vẫn không nhìn ra hỉ nộ như bình thường. Hắn đứng ở bên cạnh Tang Yểu, vẫy tay với Chíp Chíp, nói: “Chíp Chíp, lại đây.”

Chíp Chíp chỉ vào Dương Ôn Xuyên nói: “Phụ thân, ca ca xinh đẹp này vừa viết chữ giúp con!”

Một câu phụ thân này của Chíp Chíp làm sắc mặt Tạ Uẩn dịu đi không ít. Hắn ừ một tiếng, nói: “Còn không mau cảm ơn ca ca.”

Chíp Chíp lễ phép nói tiếng cảm ơn. Dương Ôn Xuyên nhìn khuôn mặt mềm mại, đáng yêu của tiểu hài tử, nói: “Yểu Yểu, đây là nữ nhi của muội à.”

Tang Yểu gật đầu, nói: “Năm nay con bé được ba tuổi rưỡi.”

“Thực đáng yêu, rất giống muội.”

Tạ Uẩn nắm tay Chíp Chíp, nhìn thoáng qua áo choàng của nữ tử trong tay Dương Ôn Xuyên, nói: “Hôm nay Dương đại nhân hẳn là không phải tới một mình nhỉ.”

Thật ra hắn đã sớm không quan tâm đến Dương Ôn Xuyên rồi. Nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp được, hắn cũng đã quên mất người này.

Nhưng không biết vì sao mặc kệ là cách mấy năm, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt người này vẫn cảm thấy chán ghét như cũ.

Dương Ôn Xuyên ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía cô nương đang treo dải lụa dưới tàng cây hoa.

Tang Yểu kinh ngạc, nói: “Dương đại ca, huynh đã thành thân rồi à?”

Dương Ôn Xuyên nhìn khuôn mặt kinh ngạc của thiếu nữ, nói: “Không có.”

Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Vẫn chưa định ra.”

Tang Yểu ồ một tiếng, sau đó nói: “Dương đại ca, tuổi tác của huynh cũng không nhỏ, nên sớm thành gia rồi.”

Dương Ôn Xuyên ừ một tiếng, nói: “Cũng sắp định ra rồi.”

Hắn lại nói: “Bên này ta còn chút chuyện, Yểu Yểu, nếu không thì lần sau chúng ta lại nói.”

Tang Yểu lại nhìn thoáng thiếu nữ đang ngửa đầu ở đằng kia, cười nói: “Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy huynh nữa! Dương đại ca, phải nắm chắc cơ hội nhé.”

Dương Ôn Xuyên cười mà không nói, nhìn một nhà ba người bọn họ xoay người rời đi.

Cũng đúng lúc này, thiếu nữ dưới tàng cây hoa xoay người chạy tới chỗ hắn, nói: “Ca.”

Dương Ôn Xuyên đưa áo choàng cho nàng, nói: “Khoác thêm đi, đừng để nhiễm phong hàn.”

Nữ hài nhận lấy, cảm thán nói: “Ca, Kinh Thành chơi vui hơn Giang Nam rất nhiều!”

“Muội cũng không muốn trở về.”

Dương Ôn Xuyên nói: “Vậy ở lâu thêm mấy ngày đi.”

“Thật sự?”

“Ca, sao đột nhiên huynh dễ nói chuyện như vậy?”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận