Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Được Phu Quân Như Ý

Chương 61

Chương 61

Cuối cùng cũng có người có cảm giác giống Tang Yểu.

Trước kia, nàng cảm thấy trong cung này tỷ tỷ nàng xinh đẹp nhất. Nếu nàng là hoàng đế, nhất định mỗi ngày đều đến chỗ tỷ tỷ.

Bởi vì không thích tiếp xúc với người xa lạ, khi Tang Yểu nói chuyện với Lục Đình luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Lần này Lục Đình hết lòng khen ngợi tỷ tỷ nàng, nàng không khỏi cảm thấy có chút thiện cảm với hắn.

“Thần nữ cũng cảm thấy tỷ tỷ đẹp nhất.”

Lục Lệ đi ở bên cạnh Tang Yểu, nói: “Tang tiểu thư đang muốn đi đâu? Cô dẫn ngươi đi.”

Điều này nhắc nhở Tang Yểu, nói: “Thần nữ đang muốn xuất cung nhưng vừa rồi ở chỗ ngã ba đường, không tìm được phương hướng……”

Lục Lệ dứt khoát nói: “Cô dẫn ngươi ra ngoài!”

Tang Yểu vội vàng nói: “Không cần làm phiền điện hạ đâu. Ngài chỉ cần nói cho ta biết đi hướng nào là được.”

“Không sao.”

Tang Yểu đành phải đi theo bên cạnh Lục Đình. Lục Đình nói chuyện với nàng suốt dọc đường, dần dần Tang Yểu cũng cảm thấy quen thuộc với hắn.

Khoảng nửa khắc sau, Lục Lệ đột nhiên nói: “Đúng rồi Tang tiểu thư. Không biết tiểu thư có hứng thú nuôi mèo không?”

Tang Yểu không biết tại sao Lục Lệ đột nhiên lại nói như vậy, nàng nói: “…… Ta chưa bao giờ nuôi, ta cũng không biết có thể nuôi hay không.”

Lục Lệ thở dài, nói: “Không phải hai ngày trước trời mưa to sao.”

Tang Yểu gật đầu, lại nghĩ tới ngày đó không cẩn thận nghe thấy chuyện phòng the của vị hôn thê hắn và người khác.

“Ngày đó, Cô ngẫu nhiên ra ngoài hoàng cung, phát hiện một con mèo con trong một cống rãnh.”

“Mèo mẹ không biết đã bị ai giết chết, bốn chân đều bị chặt đứt, vô cùng thê thảm. Những con mèo con nằm rải rác ở bên cạnh. Có ba con đã chết, còn ba con còn lại Cô mang về.”

Tang Yểu cau mày, nói: “A? Vậy mèo con kia hiện tại có khỏe không.”

Lục Lệ nói: “Đã không có việc gì.”

“Chỉ là trong Đông Cung không tiện nuôi mèo, ta vốn định tùy tiện đưa cho người khác nhưng lại sợ bọn họ không đối xử tốt với nó, có con mèo mẹ kia là vết xe đổ. Không biết Tang tiểu thư có bằng lòng nhận nuôi một con hay không?”

Tang Yểu suy nghĩ một chút, Lục Lệ lo lắng cũng không phải không có đạo lý.

Nàng không chút do dự, nói: “Vậy được.”

Mặt mày Lục Lệ hớn hở nói: “Thật tốt quá!”

“Vậy nếu tiểu thư rảnh, không bằng trước tiên ở trong cung chờ Cô một chút. Cô sai người mang mèo con đến đây.”

Ban đầu, Tang Yểu còn tưởng Lục Lệ sẽ phái người mang tới cho nàng nhưng suy nghĩ lại, hiện tại nàng đang ở trong cung, như vậy quả thật tiện hơn nên đồng ý.

Khoảng mười lăm phút sau, Lục Lệ dẫn theo Tang Yểu đến một thiên điện gần đó, hắn nói: “Tang tiểu thư, ngươi ở đây đợi một lát. Cô đã sai người mang tới.”

Tang Yểu nhìn khung cảnh xung quanh xa lạ, ừm một tiếng.

Lục Lệ nói: “Nếu ngươi có việc thì cứ việc phân phó. Cô đột nhiên nhớ tới phải đi đến chỗ mẫu hậu một chuyến, một lát nữa sẽ quay lại đây.”

Nói xong, Lục Lệ phấy tay với nàng, cười nói: “Vậy Cô đi đây!”

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, nam nhân buông tay, sải bước rời đi.

Nơi Tang Yểu đang ở là một sương phòng. Lúc Lục Lệ đi thuận tay đóng cửa lại. Không gian kín khiến nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng chỉ là chờ một con mèo con, như vậy có lẽ sẽ không lâu lắm.

Nhưng nàng đợi khoảng nửa canh giờ cũng không thấy ai tới đây. Trong lòng nàng cảm thấy bất an muốn rời đi, nàng tiến lên đẩy cửa phòng ra.

Vừa vặn gặp phải tiểu thái giám đang tới, tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi nói: “Tiểu thư đợi lâu rồi!”

Tang Yểu nói: “Mèo con đâu?”

Tiểu thái giám nói: “Vừa rồi nô tài phái người đi lấy mới phát hiện mèo con hôm nay bị mấy đứa trẻ lấy đi chơi. Nô tài đã phái người đi tìm.”

Hắn lại nói: “Nhưng mà tiểu thư yên tâm, nô tài đã tìm được rồi, khoảng nửa nén hương nữa là có thể mang tới đây. Nô tài sợ tiểu thư nóng nảy mới vội vàng chạy tới đây thông báo cho ngài một tiếng.”

Lúc này Tang Yểu mới yên lòng, nói: “Phiền toái tiểu công công.”

Tang Yểu lại trở về phòng.

Mặc dù nàng không phải rất thông minh nhưng nàng vẫn có sự cảnh giác cơ bản.

Vừa rồi nàng đồng ý với Lục Lệ tới đây. Tuy rằng có chút bốc đồng nhưng cũng đã suy nghĩ kĩ rồi.

Thoạt nhìn, Lục Lệ không giống người sẽ làm tổn thương nàng. Tang Yểu cũng không tìm được lý do để Lục Lệ làm tổn thương nàng.

Nơi này là hoàng cung, phụ thân nàng mặc dù không phải vô cùng lợi hại nhưng cũng là đại thần trong triều. Nếu nàng xảy ra chuyện, việc này cũng không dễ giải quyết.

Hơn nữa, nàng tin tưởng Lục Lệ còn có một lý do khác mà ngay cả nàng cũng không thể nói.

Đó chính là thái độ vừa rồi của Tạ Uẩn với Lục Lệ.

Tuy rằng ngữ khí của hắn không hề dịu dàng, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, nhưng rõ ràng hai người bọn họ có quen biết. Hơn nữa, Lục Lệ còn có chút ỷ lại Tạ Uẩn.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, cửa phòng cuối cùng được mở ra lần nữa.

Có vẻ như là người đưa mèo con tới.

Tang Yểu vội vàng đứng dậy, vén rèm đi tới.

“Meo meo!”

Cửa phòng bị đóng lại.

Tạ Uẩn đang cởi áo ngoài ở cạnh cửa hơi dừng tay lại, hắn ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt vui mừng của thiếu nữ.

Cửa phòng đóng chặt, ánh nắng chiếu vào xuyên qua khung cửa sổ. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ khiến cho căn phòng càng thêm yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Tang Yểu đông cứng lại. Nàng không hiểu tại sao đã hứa là mèo con lại biến thành Tạ Uẩn.

Trong sự yên tĩnh, Tạ Uẩn chậm rãi cởi áo ngoài để ở một bên. Sau đó, hắn nhìn về phía Tang Yểu.

Ánh mắt dò xét của hắn lẳng lặng dừng ở trên người thiếu nữ. Trên mặt hắn không nhìn ra vui buồn hay tức giận, bình tĩnh nói:

“Ngươi tốt nhất nên giải thích một chút.”

Giải thích cái gì?

Nàng có cái gì mà phải giải thích. Nhưng Tang Yểu lại rất muốn hỏi hắn một chút, mèo con ngoan của nàng đâu, sao lại biến thành một nam nhân rồi.

Hắn thậm chí còn đóng cửa lại.

…… Chẳng lẽ hắn và Thái Tử cấu kết với nhau, cố ý dẫn nàng tới nơi này, sau đó… muốn gạo nấu thành cơm với nàng sao?

Nhưng Tạ Uẩn thoạt nhìn không giống loại người này.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt hắn tựa hồ hắn cũng có chút bất ngờ. Hay là ở giữa có hiểu lầm gì sao.

Tang Yểu nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn Tạ Uẩn. Sau đó, nàng nhỏ giọng chân thành hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Xem đi, câu hỏi như trong dự kiến.

Nàng lại bắt đầu rồi.

Nàng thực sự không cảm thấy mệt mỏi khi sử dụng thủ đoạn đánh đòn phủ đầu này mãi sao.

Tạ Uẩn chậm rãi đi về phía Tang Yểu.

Bởi vì không có trường bào rộng rãi bên ngoài, thân hình nam nhân nhìn càng thêm cao lớn, thẳng tắp, thắt lưng lộ ra eo thon chắc, ủng đen dẫm trên mặt đất, trong ánh mặt lộ ra áp bức, “Tang cô nương, việc đã đến nước này, ngươi có thể thành thật hơn một chút.”

Có chút hung dữ.

Tang Yểu yên lặng lùi về sau một bước. Nàng không nghe hiểu Tạ Uẩn đang nói gì nhưng nghe giọng hắn thì có lẽ hắn cho rằng nàng cố ý xuất hiện ở đây.

Thời điểm mặt nam nhân này không chút biểu tình gì luôn khiến Tang Yểu không hiểu sao lại khẩn trương.

Nàng dựa vào tường. Rõ ràng nàng không làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng lại nói lắp bởi vì khẩn trương. Nàng giải thích nói: “Ta ta ta…… Ta đang đợi mèo con của ta.”

Tạ Uẩn hiển nhiên không tin: “Ngươi chờ mèo con trong phòng của ta?”

Hắn dừng bước, đứng ở trước mặt Tang Yểu: “Vậy ngươi đã đợi được chưa.”

Tang Yểu bị buộc phải nhìn gương mặt lãnh đạm của nam nhân. Hắn vẫn bộ dáng cao cao tại thương như cũ. Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng ổn trọng, văn nhã khiến người nam nhân có chút sắc bén và xâm lược.

Hai người nhìn nhau, Tang Yểu nhẹ nhàng lắc đầu.

Cảm giác bị áp bức quá mạnh, Tang Yểu rốt cuộc không nhịn được. Nàng nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Ta làm sao biết đây là phòng của ngươi chứ.”

“Tại sao ngươi lại có phòng ở trong cung.”

“Là Thái Tử điện hạ bảo ta vào. Hắn để ta ở đây chờ meo meo.”

Tạ Uẩn không nói, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thật về lời nói của nàng.

Tang Yểu luôn cảm thấy người nam nhân này có chút hung dữ. Nàng nghiêng người, cách xa Tạ Uẩn một chút. Sau đó, nàng ôm con nhện lớn đứng ở bên cạnh bàn, lấy hết can đảm nói với hắn: “Ngươi hung dữ cái gì!”

“Chính là điện hạ bảo ta chờ ở đây, ngươi đi hỏi hắn thì biết.”

Nàng sải bước ra trước cửa, vừa thử mở cửa vừa nói thầm: “Hơn nữa, ngươi tức giận cái gì chứ, ta đi ra ngoài là được.”

Nói xong còn hừ một tiếng với Tạ Uẩn.

Mặt Tạ Uẩn không biểu tình nhìn nàng.

Thật là quá đáng. Nàng lại còn tức giận.

Hơn nữa, hắn hung dữ với nàng sao? Không hiểu.

Tang Yểu cũng không hiểu.

Hơn nữa, theo lý thuyết hai người bọn họ trai đơn gái chiếc, nhìn thế nào thì nàng cũng là người thiệt chứ.

Nàng vừa cố gắng mở cửa vừa nói.

Nhưng đúng lúc này, tiếng nói chuyện rõ ràng truyền vào từ bên ngoài.

Không phải thái giám, hình như là cận thần, hơn nữa hình như còn có các hoàng tử khác. Tóm lại là có chút náo nhiệt. Tiếng bước chân không tính là dày đặc nhưng cách một lúc sau lại có người đi qua.

“……” Tang Yểu im lặng bỏ tay xuống.

Tạ Uẩn xoay người lại, nhìn nàng, cố ý nói: “Đi ra ngoài đi.”

Tang Yểu xấu hổ bỏ tay xuống.

Nàng đứng ở cạnh cửa, ôm một tia may mắn, hỏi: “Người khác có biết đây là phòng của ngươi không?”

Tạ Uẩn: “Ngươi cảm thấy thế nào.”

Tang Yểu im lặng.

Tuy rằng nàng cũng không quá để ý đến thanh danh của bản thân nhưng nàng cũng phải suy nghĩ thực tế đến cuộc hôn nhân tương lai. Nếu bị ai thấy giữa trưa nàng đi ra từ trong phòng Tạ Uẩn. Mười truyền trăm, đến cuối cùng còn không biết sẽ bị lan truyền thành cái dạng gì.

Nàng liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, thử thăm dò nói: “…… Ngươi nói, ta có thể lẻn chuồn ra ngoài không?”

Tạ Uẩn nói: “Nếu ngươi không ngại thì ta cũng không sao cả.”

Từ trước đến nay, hắn quả thật không quan tâm đến những lời đàm tiếu. Trong tình huống bình thường, hắn đều sẽ tìm ra người khởi xướng sau đó trực tiếp giải quyết vấn đề từ căn nguyên, lấy cái này để giết gà dọa khỉ.

Tang Yểu lại im lặng.

Một lúc sau, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Xin hỏi Tạ đại nhân đang ở bên trong sao?”

Giọng nói của Dương Ôn Xuyên.

Tang Yểu nắm chặt chân con nhện. Tim nàng đập nhanh thình thịch, khẩn trương nhìn Tạ Uẩn.

Cứu mạng! Không phải hắn muốn vào đây chứ?

Tạ Uẩn đứng ở bên cạnh nàng, thong thả ung dung nói: “Sao nào, Xuyên ca ca của ngươi tới, ngươi không vui sao.”

Tang Yểu dùng ngón trỏ để lên môi: “Nhỏ giọng chút.”

Tạ Uẩn: “Ngươi ra lệnh cho ta à?”

Tang Yểu: “Cầu xin ngươi nhỏ giọng chút.”

Tịnh Liễm nói ở bên ngoài: “Dương đại nhân có chuyện gì vậy? Công tử nhà ta hẳn là còn chưa ngủ.”

Tang Yểu vô cùng khẩn trương, nàng yên lặng nhìn bốn phía xung quanh, suy nghĩ nơi này có chỗ nào để trốn hay không.

Kết quả không có.

Một lát sau, nàng tiến về phía Tạ Uẩn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, cầu xin nói: “Ngươi có thể đừng gặp hắn không?”

Tạ Uẩn không để ý tới nàng.

Tang Yểu lại nắm vạt áo hắn, hơi lắc lắc, khéo léo nói: “Cầu xin ngươi.”

Cuội nói chuyện bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Dương Ôn Xuyên nói: “Là như thế này, ta vốn cùng lão sư tới đây nhưng vừa rồi lão sư có việc nên rời đi trước, ủy thác cho ta giao cái này cho Tạ đại nhân.”

Tịnh Liễm nói: “Vậy ta nhận thay công tử nhà ta trước.”

Hắn lại khách khí nói: “Làm phiền Dương đại nhân.”

Dương Ôn Xuyên cười nói: Chuyện nên làm mà, vậy, ta không quấy rầy Tạ đại nhân nghỉ ngơi nữa.”

Tiếng bước chân xa dần, Tang Yểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận