Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1353: Ta Ăn! (1)

Về phần Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, một khuôn mặt thâm trầm như sắt, một thần sắc không thể nắm lấy, nhưng lại chưa từng mở miệng.

Không bao lâu, Quảng Mục Thiên Tôn bên trong lỗ thủng cũng che ngực, sắc mặt đen tối đến cực hạn, từ bên trong đi ra. Sau đó lại là đám người Phệ Linh Thượng Nhân cùng Nguyên Yêu Tử đêu có thương thế rất nặng.

Rất nhanh, tất cả Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều Tuyệt Địa Thiên Tôn, Thông Thiên Đạo Nhân, Công Tôn Uyển Nhi đều đi ra từng người một. Mắt thấy trong Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều, thiếu đi bà lão, ánh mắt Tà Hoàng thoáng ngưng trong.

Cho đến sau khi Quảng Mục Thiên Tôn lấy ra đạo chủng của bà lão, T sắc mặt à Hoàng càng đen tới mức đáng sợ.

Về phần Thánh Hoàng, lúc này lại thoải mái cười ha hả.

- Được rồi, các vị Thiên Tôn đã khổ cực. Vẫn mong các ngươi lấy ra thu hoạch. Bản hoàng nói trước, chỉ cần tham dự, đều có công lao!

Thánh Hoàng cố nén kích động, trong mắt mang theo sự chờ mong, nhìn về phía đám người Cổ Thiên Quân.

Cổ Thiên Quân ho nhẹ một tiếng, trong lòng cũng rất phấn chấn. Sau khi cất bước đi ra, hắn vung tay áo một cái, lấy ra mấy khối thịt Chúa Tể, đặt ở một bên. Cùng lúc đó, Trần Tô, Linh Cửu Thiên Tôn cùng Tư Mã Vân Hoa, tất cả đều thi nhau tiến lên. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy như vậy, cũng đi nhanh lên, đồng thời lấy ra thịt Chúa Tể từ bên trong túi trữ vật.

Có lẽ là vì để buồn nôn đám Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều một chút, Cổ Thiên Quân cùng Linh Cửu Thiên Tôn lại có thể khâu những phần còn lại của chân tay lại một chút... Tim Bạch Tiểu Thuần vừa nhảy lên, nhưng không có cách nào ngăn cản.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể một con rắn mối lớn, bị nhanh chóng khâu ra. Cảnh tượng như vậy, khiến cho mắt Thánh Hoàng cũng sáng lên. Trong mắt Tà Hoàng bên kia cũng lộ ra sát cơ.

Nhưng liều mạng liều mạng... Thần sắc mọi người đều có phần cổ quái. Thật ra bất luận ghép lại thế nào, hình dáng con rắn mối lớn này cũng thiếu đi nửa chân cùng một đường đuôi...

Cũng may Công Tôn Uyển Nhi bên kia, lúc này sắc mặt ửng đỏ, ở dưới sự ủy khuất của Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều bốn phía xung quanh, nàng chậm rãi đi ra, ở trong sự ngạc nhiên của các bạn đồng hành bên cạnh, từ trong túi đựng đồ lấy ra nửa chân, đặt ở một bên.

Lúc này sắc mặt Tà Hoàng mới dễ coi một ít. Hắn nhìn về phía Công Tôn Uyển Nhi, cũng có vẻ tán thưởng.

Chỉ là... Cho dù có thêm nửa cái chân của Công Tôn Uyển Nhi lấy ra này, con rắn mối lớn này... vẫn thiếu một đường đuôi.

Trong nháy mắt... Bất kể là Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều, hay Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, đều đồng thời quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần... Một cảnh tượng đồng loạt này thật khó có được, khiến cho Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng cũng thoáng sửng sốt một chút.

- Đối đãi ngàn vạn không nên huyền diệu. Mấy người Cổ Thiên Quân bọn họ thật là quá đáng. Làm gì không làm lại đi ghép lại.

Bạch Tiểu Thuần chột dạ, bất đắc dĩ thở dài.

Chỉ là trước mắt bao nhiêu người, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhất là bất kể Tà Hoàng Triều hay Thánh Hoàng Triều, trong mắt những Thiên Tôn này đầy thâm ý, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không nhịn được vội ho khan một tiếng.

- Đúng vậy, hình như là thiếu một cái đuôi.

Bạch Tiểu Thuần nói, vỗ mạnh một cái trán, giả vờ làm ra một bộ dạng hoảng hốt.

- Ai, ta nhớ ra rồi, xem ta trí nhớ này. Ta quên, chỗ của ta còn có cái đuôi.

Bạch Tiểu Thuần nói, vội vàng từ trong túi đựng đồ lấy ra rắn mối lớn đuôi, đặt quá khứ.

- Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta là thật sự quên.

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, rất vô tội.

Cổ Thiên Quân trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần một chút, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Về phần Tư Mã Vân Hoa, vì cũng có nhân tình trước đó, lúc này chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trần Tô cùng Linh Cửu cũng nói không nên lời.

Những Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều đó, cũng đều như vậy. Trong lòng bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần từ lâu đã hận thấu xương. Duy nhất chỉ có Công Tôn Uyển Nhi, thần sắc mặc dù lạnh như băng, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Mắt thấy trận đánh cuộc cùng tranh đoạt này sắp kết thúc, nhưng vào lúc này, ánh mắt Thánh Hoàng đảo qua ở trên thân của con rắn mối lớn này, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Trên mặt hắn lộ ra thần sắc cười mà như không cười.

- Thông Thiên Vương, ngươi không cảm thấy cái đuôi của con rắn mối lớn này... Không nên ngắn như vậy chứ?

Lời nói của Thánh Hoàng vừa ra, các Thiên Tôn bốn phía xung quanh đều lập tức nhìn sang. Trước đó bọn họ không quá chú ý. Lúc này sau khi lưu ý nhìn lại, mới phát hiện cái đuôi của con rắn mối lớn này, thực sự, hình như không phù hợp với thân thể của nó, dường như... thiếu đi một đoạn.

- Mắt của Thánh Hoàng này cũng quá tinh đi!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nói thầm. Nhưng hắn biểu hiện ra lại lộ ra thần sắc hoảng hốt, cẩn thận nhìn một chút, sau đó hắn vỗ mạnh một cái vào đầu.

- Ai nha, ngươi nói ta trí nhớ này, thực sự quá kém. Đúng đúng đúng, là thiếu một đoạn.

Bạch Tiểu Thuần nói, lại từ trong túi đựng đồ lấy ra một đoạn, đặt ở bên cạnh.

- Không, lần này thật sự không còn!

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Thánh Hoàng, vội vàng làm ra vẻ mặt chân thành mở miệng.

Hai lần hành vi liên tục này của hắn, nhất thời khiến tất cả Thiên Tôn ở bốn phía xung quanh, giống như lần đầu tiên nhận thức Bạch Tiểu Thuần. Tâm thần mỗi người đều có chút rung động. Hành vi trộm giấu này của Bạch Tiểu Thuần thật sự khiến người ta không biết nên nói cái gì.

Nhất là... Cho dù là Bạch Tiểu Thuần bổ xung một đoạn đuôi qua, đuôi của con rắn mối lớn này vẫn có thể nhìn ra được thiếu một khối. Vì vậy những Thiên Tôn này nhìn cònrắn mối lớn một chút, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thánh Hoàng lần này không nói gì, nhưng biểu tình vẫn là cười mà như không cười. Chỉ có điều trong mắt đã có chút không tốt, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

- Thật không có!

Bạch Tiểu Thuần vội vàng mở miệng. Lần này hắn không có nói láo. Bên trong túi trữ vật của hắn thực sự không còn thịt Chúa Tể.

Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần mở miệng, Tà Hoàng bên kia, mắt thấy một cảnh tượng như thế, khóe miệng thoáng lộ ra một sự khinh miệt. Tay phải hắn đột nhiên giơ lên, bấm quyết chỉ một cái. Nhất thời một đạo ánh sáng màu đen từ trong tay hắn bỗng nhiên bay ra, lao thẳng đến những miếng thịt nát của con rắn mối lớn.

Ánh sáng màu đen này giống như có đầy đủ lực lượng kỳ dị nào đó, sau khi dung nhập vào thân thể của con rắn mối lớn, tất cả những miếng thịt nát của con rắn mối lớn này chợt chuyển động, trong nháy mắt rốt cuộc dung hợp lại với nhau, hóa thành một con rắn mối lớn giống như hoàn toàn tự nhiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận