Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 454: Yên tâm, có ta ở đây!

Trời vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần đã hào hứng bước lên boong thuyền. Mấy ngày nay hắn tìm được một niềm vui thú lớn, đó chính là trợ giúp Triệu Thiên Kiêu cưa đổ Trần Nguyệt San. Chuyện này làm Bạch Tiểu Thuần rất thích thú, hắn cảm thấy mình rất thành tựu nha. Còn đám người Thần Toán Tử, bởi vì có tham dự vào nên cũng hiếu kỳ, đều có mặt trên boong thuyền chăm chú quan sát.

Lúc sáng sớm, trên boong thuyền sóng gió không nhỏ, sóng biển vàng ánh đánh vào chiến thuyền văng lên tung tóe. Đối với tu sĩ mà nói, nước biển của Thông Thiên hải có tính ăn mòn rất mạnh, nhưng trên thuyền toàn là thiên kiêu, nên vẫn có thể chịu đựng trong thời gian ngắn.

Hạng cự phách như Triệu Thiên Kiêu càng có thể kiên trì trong thời gian lâu hơn, thậm chí còn có thể kháng cự lại sự ăn mòn. Miễn là không bị ngâm toàn thân trong nước biển thì không có gì đáng ngại.

Thời gian từng giờ trôi qua, phút chốc đã đến giữa trưa, Bạch Tiểu Thuần dần dần phát hiện ra, càng gần đến trưa thì gió biển càng yếu đi. Theo thời gian, cuối cùng sóng yên gió lặng, bầu trời vạn dặm không một chút mây.

Chuyện này làm hắn có chút nóng nảy, đang định đổi thời gian thì Triệu Thiên Kiêu xuất hiện. Hắn thấy Bạch Tiểu Thuần thì nhoẻn miệng cười, sau đó liền thu lại bộ dáng, trở thành lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt đầy vẻ tự tin, bước tới khu vực đầu thuyền vốn là nơi thường ngày có nhiều sóng biển nhất. Hắn đứng ở đó, xoay người lại nhìn về tầng thứ hai.

Bạch Tiểu Thuần đang muốn truyền âm nhưng đã chậm, ngay khi Triệu Thiên Kiêu vừa bình ổn thì thân ảnh của Trần Nguyệt San đã xuất hiện trên tầng hai. Nàng chậm rãi đi ra, đôi mi thanh tú nhẹ cau lại tựa như nàng cảm thấy mất mát cái gì đó. Lúc ra khỏi phòng, cũng như những ngày qua, nàng đều nhìn về phía cửa phòng của Triệu Thiên Kiêu, nhưng mà hôm nay lại chẳng thấy chàng.

Ngay lúc ra khỏi tầng hai, đi về hướng boong thuyền, nàng liếc mắt nhìn về phía đầu thuyền liền lập tức thấy được Triệu Thiên Kiêu, áo quần mộc mạc, đang đứng ở đấy. Trong giây phút ấy, ánh mắt của nàng cùng chạm với ánh mắt đầy lửa nóng của Thiên Kiêu.

Ngay giờ khắc ấy, dù là Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra là cái nhìn lẫn nhau giữa Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San so với trước đây đã có khác biệt rất lớn.

"Đây là cơ hội tốt a!" Bạch Tiểu Thuần nội tâm chấn động. Hắn mơ hồ cảm thấy nếu là bỏ lỡ cơ hội này, cho dù sau đó có tiến hành kế hoạch hôm nay thì hiệu quả cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Nhưng kẹt nỗi, ngay tại thời điểm này gió vẫn êm sóng vẫn lặng, một giọt sóng biển cũng chẳng có. Chuyện này khiến Bạch Tiểu Thuần quýnh lên. Mà không chỉ có hắn nóng nảy, cả Triệu Thiên Kiêu cũng sốt ruột rồi.

Mắt thấy sắp phải bỏ lỡ thời cơ, Bạch Tiểu Thuần liền nghiến răng, vận dụng toàn lực, bộc phát tu vi Kim Đan hậu kỳ, lại vận chuyển thêm Bất Tử Trường Sinh Công khiến từng trận huyết khí từ trong cơ thể hắn tràn ra, cuốn nhanh ra sau lưng hắn, hình thành một thanh huyết kiếm.

Lập tức, thân thể hắn nhoáng lên, lao thẳng đến Triệu Thiên Kiêu, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới gần, thân hình còn ở giữa không trung thì huyết kiếm phía sau hắn rốt cuộc ngưng tụ thành. Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải bắt lấy huyết kiếm, hướng về biển rộng bên ngoài đầu thuyền, quyết liệt chỉ xuống một cái.

"Quái ngư, chớ chạy!"

Cùng với lời nói, huyết kiếm nổ vang vút đi, thẳng đến mặt biển bên dưới, ầm một tiếng, huyết kiếm đã chém thẳng xuống mặt biển dậy lên sóng lớn đùng đùng. Sóng này tan vỡ thành vô số giọt nước rơi xuống, một nửa liền rơi vào trên thân Bạch Tiểu Thuần, nửa còn lại thì rớt xuống thân thể Triệu Thiên Kiêu.

Quần áo Triệu Thiên Kiêu vốn đã đơn bạc, giờ phút này bị nước biển xối tới, ngay lập tức liền như mờ đi, dán chặt vào thân thể, khiến cho thân hình hoàn mỹ cùng cơ bắp cường hãn liền hiển lộ trước mắt mọi người trên boong thuyền. Trong ánh nắng tươi sáng chiếu rọi, toàn thân Triệu Thiên Kiêu như nhuộm thành hoàng kim, thoạt nhìn uy vũ kinh người.

Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh, bởi cũng bị nước biển xối xuống nên quần áo cũng bị mờ đi, dán chặt, lộ ra dáng người thon thả. Hắn tuy hơi ốm nhưng tướng mạo thanh tú. Vừa rồi một kích làm chấn động nước biển, thân ảnh lúc này vẫn còn đang từ trên cao rơi xuống, dưới ánh mặt trời, nước biển vàng ánh xung quanh khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần dường như có tiên khí lượn lờ, thêm tóc bay phiêu dật, thoạt nhìn rất có khí chất xuất trần.

Thứ khí chất này tuy khác với Triệu Thiên Kiêu nhưng đồng dạng đều có tính hấp dẫn đối với nữ tu, khiến trên boong thuyền lúc này có không ít thiếu nữ liền nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu.

Trái tim Trần Nguyệt San đột nhiên nhảy loạn. Đôi mắt đẹp quét nhanh khắp người Triệu Thiên Kiêu, khuôn mặt đỏ ửng. Một ít người khác nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng giống vậy, dâng lên một cảm giác kỳ dị khó tả.

Bạch Tiểu Thuần hiển lộ ở đây, không chỉ là cái khí chất xuất trần mà còn là chiến lực tuyệt đối không tầm thường. Một kích trực tiếp liền khiến mặt biển Thông Thiên Hải phải nhấc lên sóng hoa. Cùng với hồi ức từ trận chiến của Bạch Tiểu Thuần với pho tượng Công Tôn Uyển Nhi, không ít người khi nhìn về Bạch Tiểu Thuần đều thấy gì đó rất ấn tượng.

Nhìn thấy Trần Nguyệt San ánh mắt, lại thấy nàng xấu hổ, Triệu Thiên Kiêu vô cùng kích động. Những chuyện thế này phải nói là chưa từng xảy ra trước đây, trước khi hắn nhờ cậy Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này, hắn cảm kích Bạch Tiểu Thuần không cùng, vừa mở miệng định nói thì Bạch Tiểu Thuần đã kéo đi.

"Hãy thu vén lại, ngươi quên ta đã nói lúc trước như thế nào sao. Không thể nóng vội!"

Triệu Thiên Kiêu vội vàng gật đầu, hai người liền rời đi rất nhanh. Mọi người nhìn theo bóng lưng cả hai, tâm thần lần nữa lại chấn động, đều cảm giác được quan hệ giữa Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu thật không tầm thường.

"Rất nhiều người muốn cùng Triệu sư huynh thân cận, nhưng Triệu sư huynh cao cao tại thượng, không cách quen thân, sao tên Bạch Tiểu Thuần này lại làm được?"

"Hơn nữa nhìn bộ dáng bọn hắn, tựa hồ Triệu sư huynh rất là tín nhiệm Bạch Tiểu Thuần đó nha..."

Trong khi mọi người còn thấp giọng nghị luận, Bạch Tiểu Thuần đã lôi kéo Triệu Thiên Kiêu về tới gian phòng mình. Sau khi thay đổi quần áo, hai người ngồi xuống, Triệu Thiên Kiêu tâm tình còn rất phấn khởi, hắn cảm thấy sự việc trải qua trong mấy ngày này thật sự quá đặc biệt, cũng quá trọng yếu.

"Tiểu Thuần, bây giờ ta chắc chắn đã khiến cho Nguyệt San sư muội chú ý rồi, hơn nữa nàng rõ ràng không chỉ chú ý đơn thuần đâu. Theo ngươi, tiếp theo ta nên làm gì đây." Triệu Thiên Kiêu nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ rõ chân thành, lòng tràn đầy chờ mong.

"Yên tâm, mọi chuyện đã có ta." Bạch Tiểu Thuần cũng đang đắc ý trong lòng, thản nhiên cười.

"Khiến đối phương bị hấp dẫn chẳng qua chỉ là bước đầu tiên thôi. Chúc mừng Triệu sư huynh, ngươi đã thật sự thành công, tuy nhiên cũng không thể tự mãn, cái tốt đẹp ban đầu không hẳn sẽ dẫn đến một kết cục hoàn mỹ, sự tình sau này đường xa gánh nặng, Triệu sư huynh ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa!" Bạch Tiểu Thuần nghiêm mặt nói.

"Tiểu Thuần, ta sẽ nghe theo sắp xếp của ngươi." Triệu Thiên Kiêu thận trọng nói.

Bạch Tiểu Thuần hài lòng nhẹ gật đầu.

"Ngươi hẳn còn nhớ, ta lần trước đã từng nói về vấn đề "cảm giác an toàn". Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với ngươi chính là khiến cho Nguyệt San sư tỷ có được một cảm giác an toàn, phải cho sư tỷ thấy, nếu xảy ra nguy hiểm, như ắt sẽ đứng ra, thà ngươi chịu bị thương, chứ quyết không thể để Nguyệt San suy tỷ, người ngươi yêu thương chịu bất kỳ một thương tổn nào."

"Cảm giác an toàn? Xét tu vi cùng thân phận của Nguyệt San sư muội, e là trên thuyền này không có nhiều người có thể uy hiếp được nàng a." Triệu Thiên Kiêu nhíu mày, vắt óc suy nghĩ.

"Làm gì không có? Chẳng lẽ ngươi đã quên cái đồ không-sạch-sẽ kia rồi sao?" Bạch Tiểu Thuần lộ vẻ tiếc nuối "rèn sắt không thành thép", vỗ mặt bàn.

"Làm thế này, ngươi phải âm thầm bố trí trận phá ở ngoài cửa phòng Nguyệt San sư tỷ. Đợi khi cái đồ-không-sạch-sẽ ấy xuất hiện và bị vây trong trận, ngươi phải lao ra kịch chiến, biểu hiện rõ uy vũ của mình, đồng thời cũng để cho Nguyệt San sư tỷ thấy được ngươi lúc nào cũng đang bảo vệ nàng, để nàng thấy được có ngươi ở đây, nàng sẽ rất an toàn."

"Bày trận không khó, nhưng... Không cách nào khống chế cái kia đồ không sạch sẽ xuất hiện thời gian a, vạn nhất nếu là không có xuất hiện ở tháng san sư muội chỗ đó đây." Triệu Thiên Kiêu vẫn cảm thấy kế hoạch này có chút không ổn.

"Ngươi đần quá! Thân là đệ nhất thiên kiêu, chẳng lẽ bên người không có tâm phúc hay sao? Cứ kêu tâm phúc giả trang, như vậy khi ngươi anh hùng cứu mỹ nhân thì mọi chuyện đều chắc chắn." Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu, trong thời gian này hắn cũng nhìn ra tính cách của Triệu Thiên Kiêu, thoạt nhìn thì lạnh lùng ổn trọng, nhưng trên thực tế thì khi gặp biến cũng không quá linh hoạt, lối suy nghĩ nhiều khi quá thẳng tính.

"Ngoài ra, còn cần nhớ kỹ câu này, nhất định phải nỏ vào thời điểm mấu chốt. Ngươi cần nói: Nguyệt San sư muội, có ta ở đây, ngươi sẽ không bị bất cứ thương tổn gì." Bạch Tiểu Thuần lần nữa dặn dò.

Triệu Thiên Kiêu cảm thấy những lời này có chút buồn nôn nên hơi chần chừ một chút nhưng rồi vẫn tin tưởng vào xếp đặt của Bạch Tiểu Thuần. Hắn gật đầu rồi lấy ngọc giản ra, lập tức triệu hoán những người quyết ý muốn trở thành tùy tùng của mình, đồng loạt kêu tới đây.

Phút chốc, bảy tám tên tùy tùng đều nhất nhất đi đến phòng Bạch Tiểu Thuần. Bọn họ thần sắc cung kính, ôm quyền chào hỏi Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu, trong lòng tự hỏi không biết Triệu Thiên Kiêu triệu hoán mình tới đây vì chuyện gì?

"Tiểu Thuần, ngươi xem nên chọn ai bây giờ?" Triệu Thiên Kiêu hỏi.

"Hai vị sư đệ này nhìn khá quen mắt, vậy chọn bọn hắn đi." Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn qua bảy tám người kia, ngay lập tức liền nhận ra hai người mà lúc trước từng ở Hàng Ma đường, cũng từng nói lời đắc tội với hắn. Hai người này run lên, bọn hắn tuy không biết nếu bị chọn trúng thì sẽ đi làm cái gì nhưng có cảm giác rằng nhất định là chẳng phải chuyện gì tốt cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận