Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 124 - Điên cuồng 2




Điên cuồng 2
Những phụ nhân ở chung quanh nhìn thấy tình huống này cũng sốt ruột, tiến lên vây quanh hắn.
“A Bình à, ngươi có nhìn thấy tam thúc của ngươi không? Hắn thế nào?”
“Con của ta! Con của ta đâu?”
……
Vẻ mặt thiếu niên sững sờ khi bị đám thím và tẩu tử vây quanh dò hỏi, nương hắn còn ôm hắn vừa khóc vừa lần sờ hắn, nhất thời không nói được lời nào.
“Được rồi! Tránh ra hết đi, để A Bình trả lời từng người một!”
Vào lúc quan trọng nhất vẫn là trưởng thôn quát bảo mấy bà nương ngưng lại.
Trưởng thôn lên tiếng, mọi người liền ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Lúc này thiếu niên mới khôi phục tinh thần lại, phấn khích mà báo tin vui: “Bắt được, bắt được hết cả! Trường Minh thúc cùng A Liệt ca dẫn mọi người đi vòng xung quanh bắt được hai con heo rừng lớn kia rồi mới bắt bốn con nhỏ. Nhưng heo rừng vừa lớn vừa nặng, chúng cháu không khiêng nổi, để cho cháu xuống núi trước gọi người đi lên khiêng heo.”
Tôn Trường Canh nhẹ nhàng thở phào, lại hỏi: “Có ai bị thương không?”
Thiếu niên xua xua tay: “Không có không có, chúng cháu đều chia nhau ra vây quanh đám heo kia làm chúng nó kiệt sức, chờ đến khi bọn nó kiệt hẳn sức rồi mới dồn chúng tiến vào bẫy rập, cuối cùng ném chết heo rừng.”
“Biện pháp này mất thời gian hơi lâu một chút, nhưng chẳng ai bị làm sao. Trên người cháu chỉ bị bắn một ít máu heo thôi.”
“Không ai bị làm sao là được, mất một ít thời gian cũng không sao.” Tôn Trường Canh lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Nghe thấy bắt được heo rừng mà không ai bị làm sao, đám tức phụ và bà thím ở đây đều hưng phấn hẳn lên.
Kế tiếp chính là được chia thịt và phần thưởng.
Nhà của bọn họ đều có phần.
Tôn Trường Minh cũng vui mừng thông báo tin tức này trong thôn, để đám thanh niên trai tráng trong thôn mang dây thừng, đòn gánh nhà mình cùng nhau đi lên trên núi khiêng heo rừng xuống.
Đây là chuyện rất tốt, trong thôn có không ít đàn ông từ già đến trẻ xuất phát, còn có cả một số người thích xem náo nhiệt cũng đi theo lên núi.
Thôi Hạnh Hoa nghe được tin tức, không hề vui vẻ mà trở về viện nhà mình.
“Ôi dào, bây giờ những người này đúng là dẫm phải vận cứt chó rồi, ngươi không nhìn thấy, một đám kia chẳng khác gì đám chó săn mấy trăm năm mới ngửi được mùi thịt tanh, đều thi nhau chạy lên trên núi rồi.”
“Tối lửa tắt đèn, không sợ ngã chết sao!”
Đây là chuyện tốt trong thôn, nhưng chẳng có bất cứ quan hệ gì đến nhà bà.
Những miếng thịt, gạo, mì kia bà chẳng kiếm chác được cái gì, chẳng phải tức chết Thôi Hạnh Hoa bà hay sao.
Nhưng bà cũng biết, chỉ có thể ở trong nhà mình thầm oán giận, nếu nói ở trước mặt người trong thôn, chắc chắn sẽ bị mấy bà nương hung hãn kia mắng lại.
Nghĩ đến việc không được chia thịt và tiền, Thôi Hạnh Hoa ghen ghét đến mức đỏ cả mắt, không ngừng chửi rủa.
Hai ngày nay Tiêu Đại Bảo tinh thần sa sút ở trong nhà, lúc này nghe thấy nương hắn vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, còn nói đám người Tiêu Liệt sắp được chia bạc, cũng trở nên giận dữ.
Tại sao chứ!
Tại sao bọn họ lên núi một chuyến là đã lấy được bạc?
Mà hắn chỉ vì mười lượng bạc mà bị người ta giễu cợt, ngay cả chuyện thành thân cũng không làm được.
Trách ai đây? Muốn trách ai đây?
Đều là Tiêu Liệt! Là lỗi của Tiêu Liệt!
Nếu không phải Tiêu Liệt không chịu cho mượn bạc thì sao hắn lại lâm vào tình cảnh này chứ?!
Tiêu Đại Bảo càng nghĩ càng có lý, càng nghĩ càng oán giận.
Hắn đột nhiên đứng lên, âm trầm hỏi Thôi Hạnh Hoa: “Nương, nương nói phần lớn người trong thôn đều lên núi rồi hả?”
Thôi Hạnh Hoa mắng mỏ một hồi lâu cũng mệt mỏi, lúc này ngồi uống một ngụm nước rồi trả lời: “Đúng vậy, như thể tám đời không nhìn thấy cảnh náo nhiệt vậy.”
Tiêu Đại Bảo xoay người đi vào phòng bếp lấy mồi lửa nhét vào tay áo, sau đó đi về phía ngoài cửa viện.
Thôi Hạnh Hoa đứng lên hỏi: “Đại Bảo, buổi tối đen kịt rồi, con cũng đi xem cảnh náo nhiệt à? Đừng đi, đường núi không dễ đi đâu!”
Tiêu Đại Bảo không đáp lại Thôi Hạnh Hoa, cũng không quay đầu lại mà đi ra viện.
Bóng đêm dày đặc che giấu sự điên cuồng và dã tâm trong mắt hắn…

Bạn cần đăng nhập để bình luận