Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 221 - Oán hận 2




Thạch Dương đỡ bà đi, bà cũng đi theo, như một con rối gỗ vô hồn.
Mọi người trở lại nhà chính.
Tiêu Liệt đốt chậu than, Thạch Mãn cũng mang một chậu nước ấm tới.
"Bà?" Thạch Dương ngồi xổm trước mặt Thạch bà bà, nhẹ nhàng gọi.
Thần sắc Thạch bà bà mông lung, nhìn xuống dưới mặt đất, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thạch Dương và Thạch Mãn, Phó Yên thở dài.
Nàng kêu Tiêu Liệt lấy một cái ghế dựa để bên cạnh Thạch bà bà, sau đó nàng lấy khăn bỏ vào chậu nước, thấm ướt rồi vắt.
Phó Yên cầm lấy bàn tay thô ráp của Thạch bà bà, nhẹ nhàng lau, lúc nãy bà chống tay dưới đất, vừa bẩn lại vừa lạnh.
Phó Yên mềm dẻo nói: "Thạch bà bà, người nhìn xem Thạch Mãn và Thạch Dương đi, hai đứa nó đều sợ chết khiếp rồi kìa."
Thạch bà bà nghe lời phu nhân, bà ngẩng đầu một cách máy móc.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thạch Dương và Thạch Mãn, ngay cả A Giản cũng đang dựa vào chân anh trai, lo âu nhìn bà.
Phó Yên lau khô tay Thạch bà bà, sau khi rửa sạch chiếc khăn, nàng bảo Tiêu Liệt đổi một chậu nước ấm khác.
Phó Yên cầm tay bà, thành khẩn nói: "Chúng ta sớm đã là người một nhà, có chuyện gì bà cứ nói, đừng để trong bụng, muốn nói gì cũng được hết."
Thạch Dương cũng gật đầu.
Thạch bà bà nhìn cậu, im lặng trong chốc lát, sau đó nâng cánh tay run rẩy đặt lên đầu Thạch Dương.
"Không có, không còn thì tốt, không còn thì tốt..." Nói xong lời vô vị, Thạch bà bà lại lệ rơi đầy mặt.
Bà sống ngay thẳng hơn nửa đời người, không ngờ lại sinh ra một đứa nghiệt súc như vậy, bà thẹn với liệt tổ liệt tông Thạch gia, lại xấu hổ với đứa con dâu đã mất sớm. Sau này tên khốn đó mê muội đến mức bán mẹ bán con, không thể trị được.
Nếu không phải gặp được lão gia và phu nhân, ba người bọn họ nào có được quang cảnh tốt như hiện tại.
Hiện tại kẻ vô liêm sỉ kia tự mình tìm đường chết, bà nên... nên hận hắn, nên cảm thấy giải thoát, không nên khóc như vậy, không thể làm cho hai đứa nó lo lắng nữa.
Thạch Dương suy nghĩ, vành mắt đỏ hoe, tay nắm chặt lại, toàn thân căng cứng.
Giờ phút này, trong lòng cậu ngũ vị tạp trần.
Đối với người hại chết mẫu thân của mình, cậu đã nhiều lần vừa ôm muội muội né tránh đòn roi, vừa nguyền rủa hắn. Hiện tại người đã không còn nữa, nhưng cậu lại không cảm thấy thống khoái vui vẻ chút nào.
Tiêu Liệt đi nhanh về nhanh, hắn bưng chậu nước ấm mới đặt lên mặt bàn. Một lần nữa Phó Yên giặt sạch chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Thạch bà bà.
Có một số việc không thể tránh khỏi, phải trực tiếp đối mặt mới có thể vượt qua nó.
Phó Yên: "Bà có tính toán gì không, cứ nói hết ra, chúng ta cùng nhau thương lượng."
Không biết chiếc khăn tay mà Phó Yên đưa cho Thạch bà bà có sưởi ấm bà.
Bà cầm lấy tay của Thạch Mãn và Thạch Dương, chậm rãi mở miệng nói: "Các cháu cũng nghe rõ rồi chứ? A Dương muốn làm như thế nào?"
Thạch Dương cầm bàn tay to thô ráp của bà, cúi đầu trầm mặc trong phút chốc, sau đó mới nhìn Thạch bà bà và nghiêm túc nói: "A Dương đều nghe theo bà."
Thạch Mãn cũng gật đầu liên tục.
Nàng cũng đều nghe theo bà và anh trai.
Người nọ chết rồi, cũng không thể bắt bọn họ trở về đánh đập được, nàng không sợ hắn.
Hai mắt Thạch bà bà từ từ nhắm lại, thở dài một tiếng rồi nói: "Người chết như đèn tắt. Hãy để bà tự tay chôn cái thứ nghiệp chướng mà mình đã sinh ra này."
Thạch bà bà ngẩng đầu nhìn Tiêu Liệt và Phó Yên nói: "Lão gia, phu nhân, hai người yên tâm. Nợ nần của tên nghiệp chướng kia là chuyện trước đó giữa hắn và đổ phường, nếu đổ phường đã dám cho người như vậy vay nợ, thì bọn chúng cũng phải tự gánh vác tổn thất. Chúng ta đã bị bán đi, sớm đã không còn quan hệ gì với hắn."
Nếu nói người bà oán hận đến tán tận lương tâm là đứa con kia, thì đổ phường là nơi Thạch bà bà ghét thứ hai.
Bọn họ có thể nhặt xác nhập liệm cho Thạch Đại Minh, đó cũng là chuyện cuối cùng bọn họ làm cho hắn, sao còn phải bận tâm đến cái số nợ rối mù kia chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận