Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 258 - Tiền đồ 1




Diệp An ho đến nỗi nước mắt giàn giụa, qua một lúc lâu sau phục hồi mới lại.
Cậu ta lau sạch mắt, mũi, miệng, dè dặt đứng dậy: "Ngô... Ngô thúc."
Người trong phủ đều nói, Ngô thúc chính là nam nhân nhìn qua thấy máu trên sa trường, còn cái chân kia bị què kia là vì đã chắn đao cho lão gia.
Lão gia tương đối tin tưởng Ngô thúc, ông cũng là đại quản gia của Dũng Nghị công phủ, đi ra ngoài, mọi người đều phải cung kính ông ba phần.
Những tên sai vặt như bọn họ đều trải qua sự huấn luyện của Ngô Thúc. Thấy ông giận tái mặt, Diệp An thấp thỏm không biết phải làm sao.
Ngô thúc ghét bỏ nhìn cậu ta. Đứa nhỏ xui xẻo này, những mặt khác đều rất tốt, nghe lời, kín miệng. Nhưng lại không cưỡng lại được khi nhìn thấy đồ ăn ngon. Vẫn còn thiếu giáo huấn rồi.
Phó Yên cười giảng hòa: "Diệp An thích ăn điểm tâm nhà chúng ta à, A Dương, đệ đi đóng gói mỗi loại một phần đi."
Nàng lại nói với Ngô thúc: "Ngô thúc, ngài cũng nếm thử tay nghề nhà chúng ta xem."
"Điểm tâm của A Yên có thể nói là tuyệt vời." Tiêu Liệt gật đầu ủng hộ tức phụ nhà mình.
Ngô thúc nhướng mày, cười tâng bốc: "Vậy ta đây phải nếm thử cẩn thận, nếu không tồi, ta sẽ mua một ít về cho lão gia và công chúa của nhà ta."
Phó Yên khoát tay: "Người một nhà, chút điểm tâm vặt này mua làm gì. Nếu Ngô thúc thích, đến lúc đó chúng ta đưa cho ngài nhiều một chút để ăn trên đường."
Ngô Thúc cũng không nhiều lời, dù sao sau này hai nhà còn nhiều thời gian qua lại.
"Diệp An lại đây." Ngô thúc vẫy tay kêu.
"Vâng!"
Thạch Dương lại chọn lựa, đóng gói điểm tâm, giao cho Diệp An cầm. Diệp An ôm chặt cảm ơn cậu, chạy đến cạnh Ngô thúc, cụp mắt, che lại ý cười thỏa mãn.
Hì hì, Ngô thúc không ăn đồ ngọt, vậy mấy món điểm tâm này đúng là hời cho cậu ta.
Ngô thúc liếc mắt nhìn tên tiểu tử ngốc này cười trộm, vỗ vào ót cậu ta.
Diệp An thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh đứng thẳng,
Ngô thúc nhìn về phía Tiêu Liệt: "Vậy hôm nay cứ như vậy trước, qua hai ngày đến tiết thanh minh, chúng ta cùng ngồi xe ngựa quay về Bình An thôn."
Tiêu Liệt gật đầu: "Ngô thúc đi thong thả."
Tiễn Ngô thúc đi, Phó Yên đi đến bên cạnh Thạch bà bà.
Nàng nghiêng người, nhẹ nhàng ôm Nhu Nhu: "Ngủ rồi?"
Thạch bà bà gật đầu, cũng hạ giọng nói: "Đúng vậy, Nhu Nhu rất ngoan, chơi với bé một chút lại ngủ rồi, không khóc nháo. Xem chừng chốc lát tỉnh lại sẽ đói bụng."
Thạch bà bà ưa thích nhìn tiểu bảo bảo.
Ở trong mắt bà rất dễ chăm sóc. Khóc hai tiếng thì có là gì.
Phó Yên cười cười: "Con ôm bé về đông sương phòng, Thạch bà bà làm việc của bà đi."
Thạch bà bà vỗ góc áo đứng dậy: "Vậy bà già ta đi giúp A Dương một tay. Cũng không biết nha đầu A Mãn kia có làm phiền ca ca của nó không."
Phó Yên cười theo bà ra hậu viện: "Thạch bà bà, bà đừng lo lắng. Mọi người đều có sở trưởng, A Mãn còn nhỏ chưa xác định được thôi."
Thạch bà bà: "Phu nhân đừng chiều nó, nó cũng là nha đầu mười ba tuổi rồi, qua hai năm nữa mười lăm tuổi trở thành thiếu nữ đến tuổi cập kê rồi."
Nghe lời cằn nhằn của Thạch bà bà, Phó Yên trong đôi mắt cong cong của nàng chứa ý cười nồng đậm.
Tính tình của Thạch Mãn càng ngày càng hoạt bát khiến người khác yêu thích. Huynh muội này cũng kỳ quái, không chỉ tính cách khác nhau, sở trưởng cũng không giống.
Thạch Dương thích nấu ăn, để không ngừng luyện tập, từ hạ qua đông chưa từng dừng lại. Mà cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trù nghệ ngày càng tỉ mỉ.
Mà trù nghệ của Thạch Mãn...
Ờm, có lẽ Tiêu Liệt có quyền lên tiếng nhất.
Bất luận cố gắng nếm thử như thế nào, vẫn luôn kém một chút.
Nhưng kỹ năng thêu thùa của nàng rất khéo léo, ngược lại cũng không cần vật lộn với việc nấu ăn.
Đáng tiếc nha đầu kia có khi cũng rất cứng đầu, nàng sùng bái Phó Yên, càng muốn luyện tập xuất sắc hết mọi chuyện. Phòng bếp là sân nhà của Thạch Dương, cho nên đối với muội muội vướng chân vướng tay này vừa ghét bỏ lại bất đắc dĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận