Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 382 -




Nếu hai người bọn họ đã có quyết định, Thạch bà bà cầm lấy châm tuyến, không nói nhiều lời.
Bên kia, Tề Đồng đang nén giận nói chuyện với Diệp Trác.
"Hoàng huynh muốn chàng tới chiến trường, ta không ngăn được. Nhưng tại sao chàng còn muốn mang A Liệt đi theo? Nhu Nhu cũng chỉ vừa mới một tuổi mà thôi!"
Diệp Trác giơ tay vô tội: "Đồng Đồng, oan uổng cho ta quá! Đây cũng không phải là ta ép buộc nó. Ta đã cho nó lựa chọn, muốn đi hay không không phải là do A Liệt tự mình quyết định sao."
Nghĩ đến hai ngày nay Tiêu Liệt cần cù chăm chỉ tôi luyện ở thao trường, Diệp Trác không nhịn được mà cảm thán một phen: "Tiểu tử A Liệt kia có thể chịu khổ, không phải kẻ vô dụng. Có phong thái của ta năm đó!"
Tề Đồng liếc hắn một cái: "Chàng dẫn A Liệt đi, Tiêu gia chỉ còn lại cô nhi quả phụ Phó Yên thôi... Hai người các ngươi đều phải trở về hoàn chỉnh cho ta."
Nàng là trưởng công chúa Lệ triều, hôn phu của nàng là từ trên lưng ngựa mà đánh ra công trạng, hiện tại phải đi tới chiến trường, nàng không thể ngăn cản. Nhưng Tiêu Liệt là trụ cột của Tiêu gia, nếu có chuyện gì không hay xảy ra...
Phi phi phi! Trong lòng Tề Đồng ném suy nghĩ không may đó sang một bên.
Nhắc tới mấy người Phó Yên Tiêu Giản, trong lòng Diệp Trác cũng có một tia lo lắng. Nhưng nam nhi chí ở ngàn dặm, sao lại có thể bị gia đình cản trở bước chân được.
Hắn kéo Tề Đồng qua một bên, dặn dò: "Trong phủ có nàng ở đây thì ta yên tâm rồi. Còn bên Tiêu gia, phải làm phiền Đồng Đồng giúp ta chiếu cố một chút."
"Còn cần chàng nói sao? Đó là thê tử của ngoại chất tử của ta, là tiểu ngoại chất tử của ta."
"Được được được, trưởng công chúa điện hạ của chúng ta là người biết săn sóc chu toàn nhất."
"Hừ!"
"Được rồi được rồi. Đồng Đồng, lần này đi ta chỉ sợ là ba năm năm năm, Thiên Trạch có không tốt thì cũng nằm ngoài tầm với của ta, cần nàng phải phí sức chăm lo rồi."
Nghe Diệp Trác sắp xếp chuyện trong phủ với nàng, Tề Đồng cũng nhu hòa dựa vào người hắn, nói: "Có A Giản ở đây, hiện tại Thiên Trạch ngoan hơn không ít. Chàng yên tâm, có ta quản giáo hai người bọn họ, không để bọn họ gây chuyện đâu."
Hai người Diệp Trác và Tề Đồng thảo luận an bài nhiều việc trong phủ, cho đến đêm khuya mới ngủ.
Đại quân đang chuẩn bị xuất phát, trên triều lại xảy ra một chuyện.
Ngự Sử Đài vạch tội Lễ Bộ Xương Bình Bá Diệp Duẫn Túc, trình báo đề cập đến việc Xương Bình Bá lơ là nhiệm vụ, thu nhận hối lộ, lén ăn trộm vật Hoàng gia ngự dụng, việc quản gia không nghiêm, dung túng cho Xương Bình Bá phu nhân cho dân vay tiền nặng lãi, lòng dạ độc ác, coi mạng người như cỏ rác, và còn hơn mười tội trạng khác.
Tội danh kéo dài trong suốt mười năm qua đều bị Ngự Sử Đài vạch trần, trình lên ngự tiền.
Hai chân Xương Bình Bá Diệp Duẫn Túc run lên, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt mũ cánh chuồn.
Thật hay mà, trước đó hắn không nghe được chút tiếng gió nào, hôm nay lâm triều Ngự Sử Đài vạch tội khiến hắn không kịp phản ứng.
Tề Chước ngồi trên long ỷ nên không nhìn rõ thần sắc, trong cả triều đình chỉ nghe mỗi tiếng lão Ngự Sử phẫn nộ báo cáo, trong đầu Diệp Duẫn Túc lúc này như một mảnh hồ nhão, không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể quỳ xuống hô to oan uổng.
Vài năm nay Xương Bình Bá phủ ngày càng xuống dốc, cả triều đình lúc này không ai đứng ra thay hắn cầu tình, huống chi từng tội trạng mà lão Ngự Sử đang nói chỉ sợ là đã điều tra rõ ràng. Nhà ai mà không có vài ba chuyện độc ác ngầm, không nên để bản thân liên lụy vào mới tốt.
Mặt Diệp Trác không chút thay đổi đứng ở hàng đầu, những quan viên đồng sự đứng bên cạnh đang âm thầm liếc mắt đánh giá hắn một cái.
Người này tâm ngoan thủ lạt, mọi người đều biết hắn và Xương Bình Bá phủ có mâu thuẫn, có khi nào việc này là do một tay hắn làm ra? Cha con bọn họ ngầm đấu đá với nhau, tốt nhất bọn họ không nên nhúng tay vào kẻo đắc tội thánh tâm của Dũng Nghị Công. Hơn nữa, Xương Bình Bá phủ cũng không đáng giá để bọn họ ra tay tương trợ.
Vì thế mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khoanh tay đứng nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận