Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 393 -




"Có phong cách riêng sao... Vậy mong Trình chưởng quầy có thể mỏi mắt trông chờ. Về phần rốt cuộc là công thức gì, chờ dụng cụ chuyên dụng làm xong thì ngươi sẽ biết." Phó Yên tự tin cong môi cười.
Trình Văn Khôi thấy bộ dáng thần bí của Phó yên cùng Thạch Dương như là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ta đây sẽ chờ lão bản cho ta nhìn thấy sự đời."
Trong Vân Kinh không thiếu tửu lâu, tửu lâu cao cấp hay bình dân cũng đều bị mỹ thực truyền thống chia cắt thị trường, ngay cả Diêu gia cũng mở hai cửa hàng.
Vậy nên khai trương tửu lâu thì dễ, nhưng nếu muốn kinh doanh lâu dài thì không phải là việc dễ dàng.
Phó Yên có dã tâm không?
Nàng đã thay đổi kiểu dáng cũ của tửu lâu khách điếm, tất nhiên nàng hy vọng tửu lâu mới có thể phát triển tốt ở Vân Kinh.
Thức ăn trong kinh thành phong phú, Phó Yên phải tính đến lối đi tắt, mới có thể giành được thắng lợi, lại thông qua mỹ vị để giữ thực khách lại.
Trong tay nàng có không ít công thức nấu ăn.
Nhìn thấy trong cửa hàng tạp hóa còn tồn không ít hương liệu, Phó Yên liền có ý tưởng mở một quán thịt nướng. Đối với cách chế biến thịt nướng, người ở thời đại này không có đa dạng cách làm, phần lớn đều áp dụng cách nướng trực tiếp thô sơ để ăn.
Có cửa hàng tạp hóa phụ trách mua các loại hương liệu, còn có bốn thôn trang xung quanh Vân Kinh cung ứng rau dưa và thịt, Phó Yên không cần phải lo lắng về nguyên liệu nấu ăn.
Món nướng bao gồm rất nhiều thứ. Có thịt nướng lửa, xiên nướng, nướng bùn, nướng ống trúc...Mà những loại thức ăn này trải dài từ đơn giản đến phức tạp.
Phó Yên nhớ lại nàng từng thưởng thức qua vịt nướng Bắc Kinh, thịt nướng Hàn Quốc, xiên nướng, cơm ống tre... Đôi mắt nàng hạ xuống, nâng chén trà lên nhấp hai ngụm.
Không cần nóng vội, rồi sẽ có thôi.
Ngoại trừ món thịt nướng, cũng không phải Phó Yên không tính làm thêm những món ăn khác. Rau trộn cùng điểm tâm cũng có thể làm, nhưng món đặc trưng của tửu lâu sẽ là thịt nướng, mượn món này để mở rộng danh tiếng.
Đợi chưa được bao lâu, ba vị sư phó của phòng bếp đã tới.
Đại sư phụ họ Quách tên Vĩ, béo trắng như quả bí đao lớn, Quách Vĩ cũng đã hơn ba mươi tuổi, phía sau có hai tiểu tử tầm mười tám mười chín tuổi đi theo, đây là đồ đệ Quách Vĩ đã thu nhận hai năm.
Quách Vĩ vừa đến, nhìn thấy Phó Yên lả lướt ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt không khỏi phát sáng, âm thầm nhìn nhiều thêm vài lần.
Trình chưởng quầy đứng dậy giới thiệu nói: "Quách sư phó, vị này là lão bản mới của chúng ta."
Quách Vĩ thu hồi ánh mắt tham lam, mỉm cười hiền lành với Phó Yên, nói: "Tại hạ là đầu bếp chính của khách điếm, gặp qua lão bản. Không biết hôm nay lão bản tìm kẻ hèn này là có chuyện gì muốn nói? Nếu kẻ hèn này biết, nhất định sẽ thay phu nhân phân ưu."
Quách Vĩ tự cho là khi nãy mình quan sát không bị người khác phát hiện ra, nhưng khi Phó Yên cảm nhận được ánh mắt buồn nôn của kẻ này, đã sớm thu hồi ý cười.
Ngay cả việc mời ba người nọ ngồi xuống Phó Yên cũng không làm, trực tiếp lãnh đạm nói: "Khách điếm này của ta chuẩn bị đóng cửa một thời gian để sửa sang lại, sau đó sẽ mở cửa kinh doanh thức ăn. Phòng bếp bây giờ sẽ do Thạch Dương quản lý, về sau các ngươi nghe hắn sắp xếp mà làm việc."
Quách Vĩ nhíu mày hỏi: "Thạch Dương? Đây là vị sư phụ đấy sao?" Vậy mà việc đầu tiên làm là đoạt đi thân phận đầu bếp chính của hắn.
Trình chưởng quầy xoay người chỉ vào Thạch Dương ngồi ở một bên, giới thiệu cho Quách Vĩ: "Vị này chính là Thạch Dương tiểu ca."
Thạch Dương miễn cưỡng gật đầu với Quách Vĩ một cái, tư thái có chút ngạo mạn. Bọn họ đã cho người hỏi thăm qua, tay chân vị Quách sư phó này không được sạch sẽ, trù nghệ bình thường, đã vậy còn dám lén lút vơ vét mua sắm những khoản béo bở.
Nhưng việc hắn là người gian xảo thế nào, chưởng quầy khách điếm và bọn tiểu nhị vẫn không hề hay biết, là do khi Phó Yên tiếp nhận khách điếm, Ngô quản gia phái người đi điều tra mới biết được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận