Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 462 -




Hai tay Nhu Nhu nắm chặt hà bao, vô cùng không nỡ cầm hà bao đặt vào lòng bàn tay của mẫu thân. Nhu Nhu là hài tử ngoan, hài tử ngoan phải biết nghe lời nương.
"Thật ngoan! Buổi tối cho Nhu Nhu ăn món trứng hấp mà Nhu Nhu thích nhất."
Nhu Nhu lại nở một nụ cười tươi, nàng là tiểu bảo bảo cực kỳ thích ăn cơm. Nhu Nhu ngọt ngào yêu cầu: "Muốn ăn tôm."
"Được, cho Nhu Nhu thêm tôm."
"Hi hi hi..." Được ăn thêm tôm và món trứng hấp đã hoàn toàn bù đắp tiếc nuối khi bị lấy đi mứt hoa quả.
Sau khi chơi đùa cùng con bé một lát, Phó Yên đặt đứa nhỏ xuống đất để con bé tự đi chơi. Nhu Nhu lại làm nũng trong ngực nương thêm chốc lát nữa rồi mới rời đi.
Phó Yên vẫy tay với Tuyết Nhạn.
"Phu nhân có chuyện gì?"
"Tuyết Nhạn, ngươi làm việc ổn trọng chu toàn, như thế này đi, ngươi đi đến tiền viện nhìn xem, sắp xếp cho ta một gian phòng khách. Thiếu cái gì thì cứ tới khố phòng lấy."
"Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."
Phó Yên nhìn sắc trời, đứng dậy nói với Thạch bà bà: "Con đi tới phủ Dũng Nghị Công một lát, chuyện ngày mai còn cần phải thỉnh giáo công chúa một phen."
"Đi đi, trong nhà còn có ta, con mau đi đi." Thạch bà bà thúc giục nói.
Tại phủ Dũng Nghị Công, Tề Đồng cũng đã nhận được tin tức Diệp Trác quay về kinh.
Nhưng hắn đi vội vàng, chỉ có thể nhờ người nhắn lại trong nhà một tiếng, sau khi ra khỏi cung đã lập tức rời thành.
Tề Đồng an ủi Phó Yên: "Không có gì, đây đều là nghi lễ. Sáng sớm mai sau khi lên triều luận công lĩnh thưởng, trong cung còn tổ chức tiệc tối để chiêu đãi các vị đại nhân cùng tướng lĩnh, chờ khi bọn hắn trở về thì trời đã khuya rồi."
Phó Yên có chút mất mác, vốn nàng còn đang muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho Tiêu Liệt, làm một bữa tiệc lớn để chiêu đãi hắn.
Tề Đồng nghĩ lại, bổ sung: "Nhưng trong phủ cũng nên chuẩn bị chút thức ăn dễ tiêu hóa. Trong đại yến tiệc có nhiều thức ăn mỹ vị nhưng đã để lâu, mùi vị không được tốt, chỉ sợ còn không thể thiếu phải uống một chút rượu. Vẫn nên chuẩn bị cho bọn họ một ít thức ăn, đợi bọn họ về rồi dùng."
Phó Yên: "Vâng, con đã biết rồi."
Tề Đồng: "Được rồi, mọi người đã trở lại, sau này sẽ sống lâu dài cùng nhau, con cũng đừng lo lắng."
"Đúng rồi, sáng mai đại quân vào thành, con có muốn đi xem lễ không?"
"Đi chứ. Tửu lâu của con vừa lúc có một gian phòng nhìn ra mặt đường, ngồi ở đó có thể thấy rõ mọi thứ." Phó Yên mời Tề Đồng. "Công chúa, người có đến xem không?"
Tề Đồng khoát tay: "Ta sẽ không đi đâu. Nhiều người đông đúc, gần đây chứng đau đầu của ta lại tái phát, ngươi cùng Thiên Linh và A Giản đi đi."
"Đang tốt đẹp, sao bệnh đau đầu của công chúa lại tái phát rồi?" Phó Yên lo lắng nhìn về phía Chung nương tử.
Ánh mắt Chung Tình ai oán nhìn công chúa.
Tề Đồng không tự nhiên mà ho khụ một tiếng.
Chuyện này có thể trách ai đây? Hôm trước nhận được tin tức của quốc công gửi về, nói ít ngày nữa sẽ về kinh, công chúa đã lớn tới mức này rồi mà còn ngồi trong vườn hoa vui vẻ uống rượu một mình."
Có lẽ là do tâm tình kích động nên đã lỡ uống nhiều rượu một chút. Bọn nha hoàn không dám ngăn cản, chỉ có thể nhanh chóng phái người mời Chung nương tử tới đây.
Đến khi Chung Tình đến, hai má Tề Đồng đã phiếm hồng, người say khướt. Mỹ nhân say vốn là ý hay cảnh đẹp, đáng tiếc rốt cuộc xương cốt cũng không thể so với khi còn trẻ nữa, đêm đó do trúng gió nên bị cảm lạnh.
Ngày thứ hai, sau khi tỉnh dậy, đau Tề Đồng bắt đầu đau. Nàng bận tâm mặt mũi nên cho dù Diệp Thiên Linh đến hỏi thăm, nàng cũng không chịu để Chung Tình nói.
Chung Tình chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Không có vấn đề gì, chỉ là bệnh cũ của công chúa thôi, hai ngày nữa là tốt rồi."
Phó Yên an tâm.
Nàng không ở lại lâu: "Con về trước dọn dẹp nhà cửa."
"Đi thôi đi thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận