Nông Gia Lạc
Chương 265: Ngoại Truyện (9)
Mặc dù Nghiêm Thanh Mộng cải trang rất ư là không giống, nhưng lúc ở bên ngoài, nàng vẫn yêu cầu đệ đệ gọi mình là ca ca chứ không phải là tỷ tỷ.
“Nhưng mà chúng ta chỉ mới đi dạo được một nửa con phố này.”
Nhìn con phố dài không có điểm dừng, Nghiêm Thanh Mộng vẫn có chút chưa đã thèm……
“Hay là như vậy đi, chúng ta cùng ngồi xuống ăn một chén chè, sau đó bảo đám người Đại Tráng mang đồ tới cửa hàng của ông nội với ông ngoại trước, đến lúc đó rảnh tay, chúng ta lại tiếp tục đi dạo một lát.”
Nghiêm Thanh Mộng khó khăn lắm mới được ra ngoài hít thở không khí, làm sao có thể dễ dàng chịu quay về.
“Được không, có được không nè?”
Nàng kéo cánh tay đệ đệ làm nũng, âm thanh muốn ngọt bao nhiêu thì có bấy nhiêu ngọt.
“Cũng được.”
Nghiêm Tinh Hà do dự trong chốc lát, lúc đối mặt với tỷ tỷ và mẫu thân, hắn luôn là như thế, không thể giữ vững lập trường.
Bởi vì mấy ngày nay người họp chợ nhiều, cửa hàng chè đường hầu như cũng đầy người, cũng may vận khó của họ tốt, vừa kịp lúc có người một bàn rời đi.
Giữ lại một nha hoàn và một gã sai vặt, những người còn lại mang chiến lợi phẩm của Nghiêm Thanh Mộng đến cửa hàng mà Nghiêm gia với Thiện gia hùn vốn ở một con phố khác, thuận tiện xem thử có thể gọi thêm vài người đến giúp một tay hay không, dựa vào sở thích mua sắm của tiểu thư, chỉ sợ nửa con phố còn lại, bọn họ còn phải ôm không ít đồ vật mang về.
“Có thể ngồi ngồi chung được không?”
Đám người Nghiêm Thanh Mộng vừa mới ngồi vào bàn của tiệm chè, liền có một đoàn người đến yêu cầu ngồi chung.
Một thiếu niên thanh tuấn, khoảng mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo dài thêu trúc màu xanh lá và một nam hài nhìn cũng không lớn hơn Nghiêm Tinh Hà bao nhiêu, mặc một bộ đồ đỏ chói mắt, trên cổ đeo một chuỗi ngọc tinh xảo bắt mắt, tuổi còn nhỏ nhưng đã lộ ra phong thái xinh đẹp, hùng hổ dọa người.
Nhìn bộ dạng hai người này, Nghiêm Thanh Mộng liền cảm thấy cái gọi là con rồng cháu phượng sợ là cũng như thế này thôi.
Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới quý nhân ở kinh thành cũng sẽ giống nàng, thưởng thức đồ ăn ở một quán trên phố thế này, ở trong lòng cảm thán một phen, sau đó liền gật đầu, đáp ứng yêu cầu ngồi chung của bọn họ.
“Chè hôm nay nấu ngon quá.”
Món nàng gọi chính là chè đậu xanh đặc biệt của cửa hàng này, chè đậu xanh mà cửa hàng này nấu đặc biệt kỹ lưỡng, hạt đậu xanh phải rang cho tới khi cát mịn mới ngưng, hơn nữa, bên trong chè đậu xanh còn cho thêm các loại dược liệu, bởi vậy chè đậu xanh cũng không quá nhiều tính hàn, cho dù là nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể thoải mái ăn hai chén.
Nghiêm Thanh Mộng cảm nhận được hương vị mát lạnh, ngọt thanh trong khoang miệng, lập tức cười híp mắt, quên mất rằng ngồi cùng bàn có hai nam nhân xa lạ.
Trong chuyện ăn uống này, Nghiêm Thanh Mộng và Nghiêm Tinh Hà đều kế thừa huyết mạch của mẫu thân Phúc Bảo, không những biết ăn mà còn biết bình phẩm, giống như chén chè đậu xanh hôm nay vậy, Nghiêm Thanh Mộng cảm thấy tay nghề của ông chủ hình như có chút tiến bộ, hương vị ngon hơn lúc trước vài phần.
Có lẽ bởi vì hương vị của chè đậu xanh rất vừa ý của nàng, sau khi ăn sạch sành sanh chén chè nhỏ, nàng còn chưa thấy đã, lại gọi thêm một phần sữa hạt óc chó thêm gừng.
Mỗi một ngụm, nàng đều ăn vô cùng thỏa mãn, giống như là được ăn món ngon đứng đầu thiên hạ, mi mắt cong cong, cả người toát ra sự sung sướng.
Nhìn nàng ăn, đám người Vinh Huy vốn dĩ không có chờ mong gì ở cửa hàng chè này cũng không nhịn được mà chảy nước miếng.
“Thật không ngờ, ở địa phương nhỏ thế này mà cũng có một nữ tử ưu tú như vậy.”
Sau khi Nghiêm Thanh Mộng và đệ đệ thỏa mãn rời đi, thiếu niên lớn tuổi hơn kia bỗng nhiên mở miệng.
Vinh Huy húp vài miếng chè đậu xanh, trong lòng khô khát cũng được giải tỏa, nghe Lục hoàng tử nói xong, hắn hơi ngẩng đầu, không tỏ ý kiến.
“Trước khi tới đây, phụ hoàng có chuẩn bị cho ta một phần lễ vật, bảo ta đưa đến cho một phụ nhân ở đây, nghe Vinh thúc nói, phụ nhân kia cùng ngươi có chút sâu xa, chọn ngày không bằng nhằm ngày, đợi ăn xong chén chè này, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
Từ từ ăn từng ngụm chè đậu xanh, lục hoàng tử cảm thấy hương vị của món chè này không thể nào sánh với tay nghề của ngự trù trong cung, nhưng nghĩ tới biểu tình thỏa mãn của nữ hài vừa mới kia, lại cảm thấy món chè này ngon hơn một chút.
“Vâng.”
Ánh mắt Vinh Huy chợt lóe, hắn cũng muốn nhìn xem, nữ nhân khiến cha hắn nhớ mãi không quên suốt nhiều năm như vậy, rốt cuộc là có hình dáng như thế nào.
Lúc này tỷ đệ Nghiêm Thanh Mộng đã sớm đi xa, đương nhiên cũng không biết hai người mà họ cho rằng chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc sống, lại sẽ cùng bọn họ có nhiều dây dưa trong quãng đời còn lại.
Kết Thúc !
Bạn cần đăng nhập để bình luận