Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1004: Tố Quan Hà Đỉnh

Chương 1004: Tố Quan Hà ĐỉnhChương 1004: Tố Quan Hà Đỉnh
"Chúng ta nhặt một vài cành còn chưa bị khô chết trở về, nhìn xem có thể trồng sống hay không. Những chủng loại này đều rất ít thấy trên thị trường."
Ôn Hinh cứ thế đi tới nhặt những cành cúc hoa, cùng nguyệt quý còn chưa bị phơi khô hoàn toàn trở về trồng.
"Được!" Lâm Đình Nhã cảm thấy trang viên nhiều như vậy, nên mua bao nhiêu hoa non?
Dù sao thử xem cũng không tính là quá thiệt!
Ôn Noãn thấy những nhánh hoa bị khô héo một nửa lộ ra vài phiến lá cây hoa lan thảo.
Nàng thật cẩn thận mở phía trên của hoa ra, lộ ra một gốc cây đã khô héo hơn phân nửa, hơn nữa lại là gốc rễ của hoa lan thảo.
Cả cây hoa lan, toàn bộ lá cây đã bị khô héo, gốc rễ đã bị khô héo, chỉ còn lại có đầu còn có một chút màu xanh lục!
Tố Quan Hà Đỉnh!
Đây là Tố Quan Hà Đỉnh không có sail
Hơn nữa là cánh hoa sen Tố Quan Hà Đỉnh.
Tuy rằng còn chưa nở hoa, nhưng mà bởi vì Ôn Noãn thích hoa lan, cho nên nàng liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cánh hoa sen Tố Quan Hà Đỉnh.
Lan cánh hoa sen Tố Quan Hà Đỉnh tư thái tuyệt đẹp, số lượng cực kỳ quý hiếm, rất khó nhân giống!
Nó bao gồm ba loại đặc điểm tinh phẩm của hoa lan là cánh hoa sen, tố tâm, diệp hình thảo với một thân, nó rất hiếm thấy, quý hiếm và quý báu.
Giá trị ngàn vạn!
Quân tử như lan, Nạp Lan quốc yêu thích lan, có tình cảm sâu đậm với hoa lan.
Từ quân vương đến văn nhân nhã sĩ, rất nhiêu người thích lan thích đến si mê.
Bọn họ không chỉ có thích nuôi lan, còn thích vì lan viết thơ, ngâm khúc, vẽ tranh.
Cho nên mỗi một vườn hoa, hoa lan là loại kiếm tiền nhất.
Bởi vì nếu mà nhân giống tốt thì giá cả của nó không thể nào đánh giá được.
Mỗi năm có rất nhiều nơi có văn nhân mặc khách tổ chức hội thơ ngắm lan, đại hội ngắm lan.
Ôn Noãn thật cẩn thận nhặt nó lên, sau đó rửa sạch những chiếc lá đã bị khô khốc cùng hư thối, chỉ còn một cái đầu.
Nếu mà có thể trông sống, một gốc cây hoa lan này là có thể kiếm về số bạc bằng cả một cái thôn trang!
Ôn Noãn nhìn thoáng qua còn có hoa cỏ quý báu khác hay không, lại không phát hiện loại nào nữa.
Nàng cũng đi theo nhặt một ít cành hoa hồng, hoa cúc trở về.
Dù sao không cần bạc, mà đối với nàng mà nói, mua hạt giống về trông cùng cứ trồng trực tiếp như vậy cũng không khác nhau nhiều, đều có thể trông sống, mua hạt giống về trồng, có khả năng thời gian trông càng dài hơn.
Mà trồng như vậy, càng thêm nhanh nở hoal
Mấy người ôm một bó cành khô to vừa nói vừa cười trở về.
Khi đi ngang qua cửa vào vườn hoa hoàng gia, bên trong có vài người đi ra.
"AI Đây không phải là Tuệ An quận chúa của Nạp Lan quốc chúng ta sao? Làm sao lại thành một đứa nhặt rác rưởi thế này?" Người nói chuyện là Ôn Ngọc. Ôn Ngọc tới vườn hoa học vẽ hoa lan đã vài ngày rồi.
Hôm nay nàng ta cảm thấy cuối cùng bản thân đã hiểu rõ từng bộ phận từng tư thái của hoa lan.
Qua mấy ngày nữa sẽ có một hội thơ hoa lan, đến lúc đó kinh thành có rất nhiều văn nhân mặc khách, tài tử tài nữ đều sẽ ra thể hiện một chút tài nghệ của mình.
Nàng ta muốn mượn cơ hội này nổi danh, để mọi người đều biết đến nàng tal
Ôn Ngọc nhìn Ôn Noãn, trong ánh mắt không giấu nổi vui mừng.
Cẩn Vương là con hoang, kẻ ôn thần này lập tức sẽ gặp phải xúi quẩy!
Nói không chừng sẽ bị xét nhà chém đầu!
Đây là báo ứng!
Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Ngọc cười lạnh: "Điêu dân lớn mật, nếu biết bổn quận chúa là Tuệ An quận chúa, còn không hành lễt"
Ôn Ngọc: "..."
Cái kẻ ôn thần này có phải quên cái gì hay không? Trong mắt không có trưởng bối!
Mình là tỷ tỷ của nàng, đời này vĩnh viễn lớn hơn nàng, vĩnh viễn cao hơn nàng một cái đầu!
Dựa vào cái gì mà hành lễ với nàng?
Lại nói người sắp chết, nàng ta sợ nàng làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận