Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1070: Nguồn Bệnh

Chương 1070: Nguồn BệnhChương 1070: Nguồn Bệnh
Các binh lính nghe xong đều bất ngờ: "Không ngờ Tuệ An quận chúa còn có thể trị liệu được cả dịch chuột?"
"Đúng, ngay cả bàn tay bị đứt rồi mà Tuệ An quận chúa vẫn có thể nối lại được, chỉ một bệnh dịch nho nhỏ như thế này làm sao không điều trị được?"
"Huynh đệ, ngươi có phúc lớn nên lúc này mới không chết. Gặp được Tuệ An quận chúa xem như tu ba đời ba kiếp!"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái.
Lâm Phong lập tức ra dấu cho mọi người yên lặng lại, nhanh chóng ăn chút lương khô để chuẩn bị tiếp tục lên đường!
Người nọ nằm ở trên mặt đất, nghe binh lính gọi Ôn Noãn là quận chúa, sau đó Ôn Noãn còn nói mình có thể điều trị được dịch bệnh nên hắn ta lập tức lùi ra sau vài bước, vẻ mặt lo lắng nói: "Tuệ An quận chúa, các tướng quân, các người mau chạy ngay đi! Không cần phải quan tâm đến ta!"
"Đừng lo lắng! Ta có thể điều trị cho ngươi! Bản thân ngươi cũng đang đi tìm đại phu, trên đường có thể sẽ gặp được những người khác nên rất dễ lây bệnh cho bọn họ." Ôn Noãn dặn dò một câu.
Thợ săn kia vừa nghe vậy cũng không dám nhúc nhíchI
Trước đó hắn ta cũng chỉ mang theo tâm lý may mắn, hắn ta cảm thấy mình chỉ bị bệnh nặng chứ không phải bị dịch chuột, bởi vì cơ thể hắn cũng không bị nóng lên.
Hiện tại đã xác nhận là dịch chuột, hắn cũng không dám chạy đến trong thành làm liên lụy những người khác!
Chỉ có điều hắn cũng không thể chết!
Hắn còn có một người mẹ già ở nhài
Thời gian gần kề, Ôn Noãn lấy từ trong tay áo ra hai lọ thuốc, đặt vào trong tay hắn: "Đây là thuốc dùng để trị bệnh, hiện tại ngươi uống trước một viên! Sau đó cách hai canh giờ lại uống thêm một lần nữa, một ngày uống ba lần là được."
Người nọ nhận lấy cái lọ, trực tiếp đổ thuốc ra uống một viên.
Về phần thuốc này có thật sự trị hết bệnh dịch hay không, hắn cũng không nghi ngờ.
Hắn cảm thấy bản thân hắn gần chết rồi, còn có gì nữa mà phải lo lắng.
Không bằng cứ coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa!
Vả lại nhiều binh lính nói Tuệ An quận chúa có y thuật rất cao, dịch bệnh ở Đông Lăng quốc cũng do nàng phát hiện, vậy thì vì sao hắn lại không tin chứ?!
Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở phía sau Ôn Noãn, nhìn thấy hắn uống xong viên thuốc mới hỏi: "Ngươi bị nhiễm dịch bệnh này từ khi nào? Là từ lúc vào thành bán con mồi mới bị lây bệnh hay sao?"
Bình thường người tiếp xúc với bệnh dịch mới có thể bị lây nhiễm.
Nhưng mà hắn nói hắn là người ở vùng gần dưới chân núi, nơi này hoang vu và cách khu vực thành trấn nơi có nhiều người rất xa, người ở thôn gần đó đều tự làm tự ăn, nên có lẽ sẽ ít tiếp xúc với những người bị dịch chuột mới đúng.
Tuyến đường bọn họ đi, bọn họ cũng đã tìm hiểu những thôn trang mà bọn họ đi qua.
Dù sao lần này bọn họ xuất binh đi suốt đêm chính là để che dấu hành tung.
Nếu vào thành bị lây bệnh thì sẽ rất phiên phức, chuyện này phải nhanh chóng biết rõ, Phong thành là thành gần đây nhất, cũng cách kinh thành không xal
Ôn Noãn nhân cơ hội cầm lấy cổ tay hắn, giả vờ tiếp tục xem mạch, thuận tiện truyền cho hắn ta chút mây tía để khiến cho hắn ta khỏi bệnh nhanh một chút.
Nam tử tuấn mỹ vô cùng, hắn từ trên cao nhìn xuống người thợ săn, sự cao quý cùng lạnh lùng của hắn khiến cho thợ săn cảm giác mình gặp được vua của khu rừng!
Thợ săn không thể không căng thẳng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mọi người như gặp kẻ địch mạnh, lúc này hắn cũng đã biết tính nghiêm trọng của chuyện này: "Năm ngày trước thảo dân đi đến Phong thành một chuyến, khi ấy có rất nhiều người xếp hàng chờ vào thành, thảo dân vừa lúc đứng sau mười mấy thôn dân vào thành làm công, bọn họ đều là người quen, vừa lúc có người ở phía sau thảo dân không ngừng ho. Thảo dân cảm thấy thảo dân chính là bị hắn ta lây bệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận