Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1072: Quay Về Thôn

Chương 1072: Quay Về ThônChương 1072: Quay Về Thôn
Vả lại trên mặt giỏ của hắn có rất nhiều vết máu loang lổ, cũng có vài vết máu mới.
Như vậy đã chứng minh, hắn thật sự ở trên núi săn bắn mấy ngày, hơn nữa có lẽ do thân thể không khỏe, nên đã bỏ qua vài con mồi, chỉ để lại mấy con thỏ còn sống.
Nhiều chỉ tiết như vậy, không phải của một người giả thành thợ săn nghĩ ra được!
Bởi vì không cần phải làm như vậy.
Dịch chuột tương đối dễ lây lan, hắn chỉ cần ho vài tiếng ở trước mặt mọi người thì mọi người đã có thể bị lây bệnh.
Sau đó một truyên mười, mười truyền một trăm.
Ôn Noãn vẫn luôn cẩn thận trong từng đường tơ kế tóc, cho nên nàng tin lời hắn nói.
Nàng nói với thợ săn: "Vị đại ca này, ngươi còn nhớ rõ diện mạo cùng quần áo của những người đó không?"
Thợ săn suy nghĩ: "Cũng không thể nhớ rõ, chỉ có thể nhớ ra một hai người. Thảo dân nhớ rõ ở bên trong có một người rất lùn, trên cổ của hắn còn có một nốt ruồi màu đen, mặc một bộ đồ xám đen."
Thợ săn đem sự đặc trưng cùng cách ăn mặc quần áo của những người đó nói ra.
Ôn Noãn ghi nhớ trong lòng, sau đó nói: "Cảm ơn vị đại ca này, hiện tại ngươi cảm thấy thân thể thế nào?
Cũng chỉ là dịch chuột, uống thuốc xong lại còn dùng mây tía, hẳn là hắn đã có sức để về nhà.
Lúc này thợ săn mới nhớ ra vừa rồi bản thân đã nói nhiều như vậy mà cũng không có ho tiếng nào, vả lại khi thở ngực cũng không còn đau nữa!
Hít thở dễ dàng một chút, dường như thân thể cũng không còn vô lực như vậy nữal
Hắn không thể không mở lớn hai mắt nhìn: "Tuệ An quận chúa thật sự là thần y tái thế! Thảo dân đã cảm thấy tốt hơn nhiều! Đây là thật sự hết bệnh rồi!
Ôn Noãn mỉm cười: "Còn phải uống thêm vài ngày thuốc nữa. Vị đại ca này, ngươi có thể tự mình về nhà không? Nếu không thì ta có thể cho người đưa ngươi về."
"Có thể, có thể! Nhà của thảo dân ở thôn Tam Khanh dưới chân núi, thảo dân tên là Trương Đại Tráng! Thảo dân không dám nhận tiếng đại ca này của Tuệ An quận chúa đâu! Hiện tại thảo dân cảm thấy mình có thể giết một con lợn rừng! Nên Tuệ An quận chúa cũng không cần cho người đưa thảo dân đi! Mọi người chắc chắn có việc cần làm, chuyện chính sự quan trọng hơn! Vả lại thảo dân tạm thời cũng không dám quay về thôn, chỉ sợ sẽ đem dịch chuột này lây cho mẫu thân của thảo dân cùng những người trong thôn!"
Nếu biết bản thân nhiễm dịch chuột thì hắn sẽ không quay về nhà, như vậy chẳng phải hại người hại mình sao?
Hắn dự tính ở trên núi chờ vài ngày nữa, chờ đến khi hết bệnh thì sẽ quay trở về.
Ôn Noãn: "... Ngươi vẫn nên quay về thôn để xem có thôn dân nào bị ngươi lây bệnh không! Sau khi ngươi gặp những người đó ở trong thành, ngươi trở về thôn, thì ngươi hẳn sẽ phải tiếp xúc với người nhà và người dân cùng thôn đúng không?”
"Cũng có, nhưng mà khi đó thảo dân vẫn chưa phát bệnh! Như vậy cũng không thể lây nhiễm?”
Ôn Noãn giải thích đơn giản: "Sau khi ngươi lên núi săn bán mới biết mình phát bênh, như vậy đã chứng minh ngươi có tiếp xúc với những người khác, và họ cũng đã bị nhiễm dịch chuột, cho dù lúc ấy ngươi vẫn chưa phát bệnh nhưng sau đó ngươi phát bệnh, chứng minh ngươi mang theo bệnh độc của dịch chuột, và nó có thể lây nhiễm, đặc biệt là người sống cùng ngươi."
Trương Đại Tráng nghe vậy sợ đến mức mặt trắng bệchI
Mẫu thân của hắn! Trương Đại Tráng lập tức quỳ xuống dập đầu với On Noãn, sau đó cũng dập đầu với Nạp Lan Cẩn Niên và những người còn lại: "Đa tạ ơn cứu mạng của Tuệ An quận chúa cùng các tướng sĩ! Thảo dân đi đây!"
Trương Đại Tráng nói xong liền lo lắng chạy xuống phía dưới chân núi.
Nếu hắn thật sự lây bệnh của mọi người ở trong thôn, vậy thì hắn thật có lỗi!
Bởi vì nơi này cách kinh thành khá xa, cho nên ngày đó hắn phải vào thành bán con mồi, cũng chính là giúp mười mấy hộ bán đồ vật, mua đồ vật này nọ!
Ngày đó hắn từ trong thành trở về, cũng đã tiếp xúc qua với tất cả mọi người trong thôn!
Nghĩ đến đây hắn như muốn khóc, cả người cũng run rẩy: Xong rồi, xong rồi, hắn đã hại chết người trong thôn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận