Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1075: That Tich

Chuong 1075: That TichChuong 1075: That Tich
Đại Hôi cảm thấy mỹ mãn!
Nó ngồi xổm xuống, ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng nó, nó chở nàng dil
Tuy rằng Tiểu Hắc có cánh, nhưng mà thân thể của nó khá gây nhỏ không thể chở tiểu tỷ tỷ, còn mình thì có thể chở tiểu tỷ tỷ phi như bay!
Cuộc sống sao có thể hoàn hảo được, có được thì ắt có mất!
Nữ binh:
Một sói một người sao lại nói chuyện đứng đắn như thế?
Chẳng lẽ con sói này muốn học chữ thật sao?
Trời al
Trời buổi này, sói cũng biết cố gắng nỗ lực như thế sao?
Con sói bên người quận chúa Tuệ An còn giỏi như thế, một người sống sờ sờ như nàng sao mà chịu nổi?
Nữ binh cảm thấy nàng cần phải học thêm chữ!
Nếu không sau này còn chẳng bằng một con sói!
"Cẩn Vương, quận chúa Tuệ An, binh lính đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể xuất phát được chưa?"
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Xuất phát."
Ôn Noãn trực tiếp ngồi lên trên lưng Đại Hôi, tiếp tục dẫn binh lính xuất phát.
Lúc nãy trì hoãn hơn nửa canh giờ, phải cố gắng xuất phát!
Kinh thành.
Trước lễ Thất Tịch một ngày, trên đường đã đông đúc người qua lại.
Trên đường cũng có rất nhiều tiểu thương bán đủ loại đồ vật, có đồ chơi làm bằng đường, xảo quả, kẹo chỉ ngũ sắc, hoa móng tay, ngũ tử, đèn hoa, phàm là những thứ cần dùng trong lễ Thất Tịch đều được bày bán.
Có mấy người, vừa ho khan vừa du đãng khắp phố.
Bọn họ sẽ dừng lại trước một sạp đông khách nào đó, hỏi giá, rồi chẳng mua gì, nhưng mà lại ho vài tiếng, liền tránh ra.
Ngày hôm qua Ôn Hinh và Lâm Đình Nhã gói hoa cả một ngày, sáng sớm hôm nay đã đến ngoài cửa Đào Nhiên Cư để bày quán bán hoa.
Hôm nay Ôn Hinh và Lâm Đình Nhã trang điểm, dịch dung rồi mới ra ngoài.
Rốt cuộc cũng xem như là tiểu thư của Thế Xương hầu phủ, xuất đầu lộ diện bán hoa cũng không tốt.
Nhưng mà Ôn Hinh và Lâm Đình Nhã đều muốn tự mình thử xem.
Rốt cuộc do học gói hoa, nên mười ngón tay của nàng đều bị gai trên oa đâm đầy thương tích!
"Ôn Hinh tỷ tỷ, tỷ cảm thấy chúng ta có thể bán số hoa này đi sao?" Lâm Đình Nhã vô cùng hưng phấn, nhưng cũng không nhịn được cảm thấy hơi bất an.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên kinh doanh, lỡ như không bán được, thì làm sao bây giờ?
Ôn Hinh chẳng lo lắng một chút nào, rốt cuộc đây không phải là lần đầu tiên nàng kinh doanh, cũng có chút kinh nghiệm về việc này.
Bây giờ cửa hàng điểm tâm của nàng kinh doanh rất khá, đã đào tạo được rất nhiều sư phó làm điểm tâm, cho nên nàng không cần phải ngày nào cũng bận biu làm điểm tâm.
Chỉ cần nhận được đơn đặt hàng cho yến hội ở phủ đệ nào đó, cần một số lượng điểm tâm lớn thì nàng mới có thể giúp đỡ.
Hơn nữa nàng còn dựa theo sách lược chuỗi cửa hàng mà Ôn Noãn đưa, không ngừng đào tạo sư phó làm điểm tâm và chưởng quầy, tổng cộng đã mở được 3 chi nhánh ở đế đô, huyện Ninh Viễn và phủ Giang Hoài.
Mỗi tháng cửa hàng tại kinh thành đều có doanh thu ổn định từ hai - ba ngàn lượng, phủ Giang Hoài cũng có thể kiếm một ngàn hoặc hai ngàn, huyện Ninh Viễn khá thấp, nhưng cũng thu về được bảy tám trăm lượng, đến ngày tết thì lợi nhuận ba cửa hàng tăng thêm vài lần!
Đã mở ba cửa hàng, hơn nữa còn định mở cửa hàng thứ tư nên nàng cũng khá hiểu biết về tính cách của người tiêu dùng.
Bây giờ người tiêu dùng chủ yếu là những phu nhân và tiểu thư nhà giàu.
Những công tử và đại lão gia nhà giàu, đều vội vàng kiếm tiền nuôi gia đình, chu toàn trên quan trường và thương trường, không có thời gian tiêu bạc.
Ngoại trừ tửu lầu thì có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở quán trà.
Nhưng chỉ cần là những thứ đồ xinh đẹp, không tiêu quá nhiều bạc thì những người này sẽ rất hào phóng trong việc chỉ tiêu mua những thứ mới mẻ!
"Đương nhiên! Những bó hoa xinh đẹp như thế, ai mà không muốn mua về chứ?! Hơn nữa chúng ta còn cắm không ít hoa ở Đào Nhiên Cư mà? Đến lúc đó những vị phu nhân và tiểu thư đi vào Đào Nhiên Cư, sau khi cơm nước xong bước ra ngoài, lại thấy không quá đắt, lại là lễ Thất Tịch, vậy thì cũng sẽ hào phóng bỏ tiền ra mua vê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận