Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1076: Ban Hoa

Chuong 1076: Ban HoaChuong 1076: Ban Hoa
Đây là lý do vì sao Ôn Hinh muốn bán trước cửa lớn của Đào Nhiên Cul
Một là vì khách nhân ghé đến Đào Nhiên Cư toàn thường là những người giàu, nhiều bạc!
Hai là chỗ đó khá rộng lớn, lại là chỗ kinh doanh của nhà mình, không ai đuổi đi, cũng không sợ nhiều người chen lấn, làm hỏng hoa.
Nhưng mà ngoài dựng một cái sạp ở Đào Nhiên Cư, còn dựng một cái ở trên đường, để nha hoàn phụ trách việc buôn bán.
Sạp hoa trên đường không bán những loại hoa quá đắt, ngày đầu tiên bán thử nghiệm với giá 77 văn đến 377 vấn.
Hoa ngoài cửa Đào Nhiên Cư khá đắt. Toàn là những loại 777 văn trở lên!
Bên cạnh việc dựng sạp bán hoa trên đường phố, Trương Nha Quái tên thật là Trương Quốc Bang đã đi tuyên truyên từ mấy ngày trước đó.
Ông cũng không sợ phiền phức, ôm vài bó hoa bỏ trong lẵng, cầm đến từng tửu lầu và những cửa hàng khác để tuyên truyền.
Đặt những bông hoa vào trong một chiếc bình roi chưng ở một góc, nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy cửa hàng này bỗng dưng trông thanh nhã và có sức sống hẳn lên, khiến cho không gian trong cửa hàng có vẻ xa hoa hơn chút.
Cho nên vào ngày Thất Tịch bọn họ đã nhận được không ít đơn đặt hàng hoa tươi.
Mấy thứ này đều do Trương Quốc Bang phụ trách.
Bởi vì những bó hoa đó mọi người chưa nhìn thấy qua bao giờ, nhưng mà với những loại giấy gói màu hồng nhạt, màu tím, màu cam, vàng hoặc là dùng lụa mỏng bó lại, khiến cho bó hoa trông có vẻ xa hoa, mỹ lệ, hào phóng, khiến người ta không thể dời mắt.
Ôn Hinh vừa dứt lời, lập tức có hai cô nương dẫn theo nha hoàn đi tới, các nàng đi ngang qua, nhưng nhìn thấy những bó hoa quá xinh đẹp, thật sự không nhịn được mà bước tới.
Trong đó có một cô nương mặc phấn y hỏi: "Mấy bó hoa này thật xinh đẹp! Có bán không? Bán bao nhiêu?"
Bởi vì Lâm Đình Nhã khá khẩn trương, há miệng thở dốc, nhất thời không nói nên lời, Ôn Hinh cười nói: "Đây là hoa tình nhân tặng vào dịp lễ Thất Tịch, mỗi bó hoa đều ẩn chứa những hàm ý tốt đẹp! Đương nhiên bó nào cũng đồng giá nhau, các cô nương nhìn trúng bó nào?”
Hai vị cô nương nhìn những bó hoa với cách đóng gói khác nhau, màu sắc và hoa văn cũng khác, bó nào bó nấy đều rất đẹp, nhất thời khó có thể lựa chọn, tập trung hỏi về giá cả.
"Một bó bao nhiêu bạc? Bó này thì sao? Còn nữa, bó kia”
"Ai u đẹp thật, cô báo giá hết cho chúng tôi đi!" Một cô nương áo vàng khác mắc chứng khó lựa chọn, hận không thể ôm hết mang về nhà.
"Một bó có giá hai lượng bạc, cô có thấy màu sắc và hoa văn trên đó không? Đây là hoa hồng champagnel Do trang trại hoa của chúng tôi chỉ một số tiền lớn mua về từ ngoại quốc! Tôi dám cam đoan toàn bộ Nạp Lan quốc chỉ có Mộng Hoa phường chúng tôi có hoa hồng màu này!"
"Bó hoa này là loài hoa hồng xanh, một bó có giá hai mươi lượng bạc, bó này mười lược bạc."
"Đắt quát! Sao lại đắt như thế?"
"Có phải cô chưa bao giờ nhìn thấy hoa hồng xanh đúng không, loại hoa này rất khó nuôi trồng, phường hoa chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức, thời gian mới nuôi ra được! Một vườn hoa chỉ nở mấy chục bông, tôi dám cam đoan đây là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới này. "Chỗ chúng tôi cũng có một số sản phẩm vừa túi tiền, ví dụ như đóa hoa hồng đỏ bao gồm 999 bông này, chỉ cần 1777 văn là được! Các cô có biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ không? Một đóa hoa hồng đỏ mang ý nghĩa. " Ôn Hinh nói rất nghiêm túc, hôm nay có rất nhiều cô nương và công tử lên phốt
Nạp Lan quốc khá cởi mở, cô nương và công tử đã đính hôn với nhau được phép ra phố đi dạo chung trong ngày Thất Tịch.
Những bó hoa thơm ngát, được đóng gói hoa lệ xinh đẹp, rất nhanh đã hấp dẫn được rất nhiều cô nương trẻ tuổi và một đôi tình nhân ghé đến.
Người hỏi giá càng ngày càng nhiều.
Một mình Ôn Hinh cũng lo liệu không hết quá nhiều việc, Lâm Đình Nhã cũng thả lỏng ra, những lời này, Ôn Noãn đã sớm viết sẵn trong tờ giấy dạy các nàng nên nói như thế nào, nàng đã sớm học xong, ban đầu nói còn chưa trôi chảy, nhưng càng ngày nói càng tốt:
Bạn cần đăng nhập để bình luận