Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1094: Dap Lua Xong

Chuong 1094: Dap Lua XongChuong 1094: Dap Lua Xong
Ôn Noãn sử dụng một chút mây tía cho Lưu Khải, nàng còn chưa cõng hắn ta đi đến triền núi phía dưới, hắn ta đã tỉnh lại.
Lưu Khải mở to mắt phát hiện mình được người khác cõng, nhất thời có chút ngơ ngác.
Hắn ta chỉ là hút vào quá nhiều khói đặc và mệt nhọc quá độ, lại thêm mất nước nghiêm trọng cho nên lên cơn sốc.
May mắn là Ôn Noãn tới kịp thời, lập tức sử dụng mây tía cho hắn ta.
Nếu trễ thêm một chút thì không cứu được nữa!
Hiện tại lượng mây tía của Ôn Noãn một ngày so với một ngày càng nồng đậm, cho nên dùng một ít là cứu được hắn ta rồi.
Ôn Noãn nhận thấy người được cõng đã tỉnh lại, trực tiếp đặt hắn ta xuống mặt đất: 'Lưu phó tướng tỉnh rồi? Ta bảo người rót chút nước cho ngươi! Ngươi cứ nằm yên."
Ôn Noãn nói rồi cũng không đợi hắn ta đáp lại, lập tức chạy ral
Lưu Khải nhìn bóng dáng tỉnh tế kia đi xa, bỗng dưng phục hồi lại tinh thần: Mới vừa rồi là Tuệ An quận chúa cống mình?
Tuệ An quận chúa cứu mình?
Sao nàng lại...
Lưu Khải hít thở vẫn thấy hơi đau, miệng khô đến một chút nước miếng cũng không có, môi cũng khô nứt!
Hắn ta ngơ ngác nhìn bóng dáng kia ngồi xổm ở bên người hôn mê bất tỉnh nào đó, bắt đầu xem mạch.
Mãi cho đến khi một tiểu nam hài bưng hai bát nước lớn lại đây, đưa cho hắn ta và nói: "Thúc thúc, người súc miệng trước rồi lại uống nước."
Lưu Khải phục hồi tinh thần trở lại, nhanh chóng tiếp nhận chén nước lớn trong tay nam hài, trực tiếp uống lên, hắn ta sắp khát chết rồi!
Cũng không rảnh lo phản bác tiểu nam hài, hắn ta không phải thúc thúc, là ca cal
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, tất cả lửa đều đã được dập tắt, cũng không thấy có nơi nào bốc khói nữa, sau đó mọi người mới lơi lỏng một chút!
Mỗi người đều chạy đến bên dòng suối, trực tiếp chôn mặt vào trong nước, điên cuồng uống nước!
Uống nước xong rồi, bọn họ trực tiếp nằm ở khu vực nước cạn bên dòng suối, không nhúc nhích.
Nước suối lạnh lẽo chảy xuôi qua cơ thể bọn họ, giờ phút này, bọn họ mới cảm thấy mình được sống lại.
Lúc này Ôn Noãn cũng gần như sử dụng hết mây tía rồi, tổng cộng cứu sống mấy chục người.
Có mấy chục binh lính không cứu trở về được, hoặc có thể nói là lúc Ôn Noãn tới thì bọn họ đã hy sinh rồi.
Những người còn lại đều là bị lửa đốt thương hoặc quá mức mệt nhọc, hút vào quá nhiều khói đặc, Ôn Noãn cũng không sử dụng mây tía trị liệu cho bọn họ.
Ôn Noãn dùng mây tía còn lại tinh lọc một xe lương thực, như vậy mọi người đều có thể khôi phục một ít thể lực, sau đó nàng mang theo người đi khắp nơi tìm kiếm thảo dược.
Vạn Quân vẫn mang theo 8. 000 binh lính đi điều tra khắp nơi như cũ, chỉ sợ sẽ có tro tàn lại cháy.
Hai ngàn binh lính còn lại thì ở bên dòng suối, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Thôn dân xung quanh đều chủ động cầm nồi sắt lớn trong nhà lại đây, thậm chí còn có người lấy thức ăn và thịt trong nhà lại đây, cho các binh lính ăn.
Lúc này nồi sắt đều là nồi sắt lớn, nấu một nồi cơm cũng đủ bốn năm chục người ăn.
May mắn người nhiều, nồi cũng nhiều, dù sao cũng là hành binh đánh giặc, vốn dĩ các binh lính cũng có chuẩn bị nồi sắt.
Suy xét thấy có người bị thương, cho nên có cơm có cháo, tùy tiện cho mọi người ăn.
60 vạn thạch lương thực cướp tới tay, vừa rồi Ôn Noãn nói, hôm nay quản đủ cơm cho mọi người|
Khi bầu trời tối xuống, cơm đã nấu xong, đồ ăn đều là ngay lúc cơm cạn nước, sắp chín thì trực tiếp ném vào cơm cho chín.
Không có dầu, chỉ cần muối, nhưng mỗi binh lính đều ăn đến thơm nức.
Cảm thấy bữa cơm này vô cùng thơm ngọt.
Mọi người đều sắp đói chết!
Nghĩ thầm đây là do đói quá mức.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới mặt xám mày tro từ trên núi đi xuống, cho dù mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào mệt mỏi, bước chân của hắn vẫn vững vàng như cũ, dáng người vẫn vững chãi như cũ, lúc đi đường tự mang theo khí thế mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận