Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1095: Mat Tham

Chuong 1095: Mat ThamChuong 1095: Mat Tham
Binh lính nhìn thấy hắn đều nói: "Cẩn Vương, ăn cơm!"
"Cẩn Vương, ăn cơm!"
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Các ngươi ăn đi."
Nạp Lan Cẩn Niên đi vào khu vực binh lính bị thương nhìn quanh một vòng, cũng không nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.
Có binh lính suy đoán chắc là hắn tìm Tuệ An quận chúa, bèn nói: "Vương gia, Tuệ An quận chúa mang theo người lên núi hái thuốc! Ngài xem, các nàng đã trở lại!"
Nói rồi hắn duỗi tay chỉ vào một phương hướng nào đó.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn theo phương hướng hắn chỉ, nhìn thấy một hình bóng thân quen mang theo rất nhiều người chạy nhanh tới tới.
Nạp Lan Cẩn Niên bước nhanh qua đó.
Ở xa xa, Ôn Noãn đã nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên, nàng đẩy nhanh tốc độ chạy đến bên người hắn, nhịn không được mà kéo tay hắn nhìn từ trên xuống dưới: "Tay bị thương? Còn bị thương nơi nào khác không?"
Lúc Ôn Noãn nắm đôi tay đen như mực của hắn, rõ ràng cảm nhận được cảm giác không đúng.
Nàng vội buông tay ra.
Đây là dáng vẻ chật vật nhất của hắn mà nàng từng nhìn thấy.
Giờ phút cả gương mặt Nạp Lan Cẩn Niên đều là màu đen, tay cũng là màu đen, trên tay có một mảng lớn vết bỏng, miệng vết thương sâu có thể nhìn thấy xương cốt, bàn tay cũng là máu me be bét.
Là bởi vì lớp da trên mu bàn tay tương đối mỏng, trong lúc hắn chặn quả cầu lửa đã bị bỏng, sau đó lại là đá cây lớn, lại là vứt cây, khó tránh khỏi sẽ va chạm tới miệng vết thương, cho nên mới càng ngày càng nghiêm trọng.
"Không có việc gì, chỉ là có chút mệt. Tay nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng chỉ là bị thương ngoài da." Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng thong dong nói.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua miệng vết thương trên tay hắn, mím miệng, nàng không còn mây tía, cũng không có thuốc.
"Đi, ta mang huynh đi rửa sạch một chút."
"Được!" Nạp Lan Cẩn Niên nghe lời này, tùy ý để nàng lôi kéo ống tay áo của mình đi về hướng dòng suối bên cạnh.
Đi đến bên dòng suối, Ôn Noãn trực tiếp bỏ tay hắn vào nước trong rửa sạch.
Những nơi không bị thương, nàng dùng tay cẩn thận xoa rửa sạch sẽ, còn nơi bị thương thì để nước trong rửa.
Rửa sạch sẽ xong, có thể thấy được hai tay của hắn đúng là thảm không nỡ nhìn!
Ôn Noãn nhíu mày:
"Huynh là trực tiếp dùng tay đi dập lửa sao? Sao lại bị thương thành như vậy? Thịt cũng nướng chín rồi? Không biết tìm mấy đồ vật sao?" Ôn Noãn thích nhất là bàn tay của người nam nhân này!
Một đôi tay đẹp tràn ngập cảm giác nghệ thuật đã hoàn toàn thay đổi!
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
"Không phải, là quả cầu lửa, khi đó ta dùng kiếm ngăn chặn nó, nhưng mà quả cầu lửa cháy quá lớn, nên mới có thể bị bỏng."
Hắn đi ngăn cản, đương nhiên là quả cầu lửa cháy nhất kia. "Những tên rùa đen khốn nạn kia thật biến thái! Bệnh tâm thần! Đừng để ta bắt lấy chúng, nếu không ta sẽ ném bọn họ vào biển lửa!" Ôn Noãn nhịn không được mà mắng một câu.
Thế mà lại dùng quả cầu lửa đánh lén ở trên núi!
Thật là điên rồi!
Cái gì cũng không quan tâm!
Món nợ này nàng nhớ kỹ!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Ôn Noãn mắng chửi người, nhịn không được mà nhỏ giọng cười: "Yên tâm, những người phóng lửa kia đã bị bọn ta dùng để dập tắt lửa!"
Ôn Noãn lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên gương mặt giúp hắn, nghe được lời này cũng không hề cảm thấy bọn họ đáng thương: "Xứng đáng!"
Nhưng mà đầu so gây tội không phải bọn hol
Hoài Nam vương mới là người đáng băm thành trăm mảnh!
Mà giờ phút này đầu sỏ gây tội đang ở trong thư phòng tức giận đến nhảy dựng: "Cái gì? 60 vạn thạch lương thực đều bị cướp đi! Rốt cuộc những tên phế vật kia đang làm gì! Gần bốn vạn binh lính đó! Thế mà lại không đối phó được một vạn nữ binh kia? Nói ra đều thấy mất mặt!"
Hoài Nam vương sắp tức chết rồi!
60 vạn thạch lương thực, đủ mười vạn đại quân ăn một tháng!
Đây chính là lương thực trước kia Quách gia chuẩn bị.
Đất phong của ông ta chỉ có phủ Hoài Nam, mấy năm nay mặc dù cũng gom góp được không ít lương thực, nhưng làm sao so được với kho lúa triều đình.
Hiện tại tuy rằng dẹp xong Dương Phủ, nhưng mà kho lương thực của Dương Phủ cũng chẳng có bao nhiêu.
Còn hai tháng nữa mới đến thu hoạch vụ thu, vốn nghĩ có 60 vạn thạch lương thực vận chuyển lại đây thì không cần lo lắng!
"Là bởi vì gặp được bây sói. Hơn nữa quân địch sử dụng thuốc mê, thuốc mê đó..." Tên kia binh lính kể lại tình hình lúc đó.
Hoài Nam vương híp mắt: "Chỗ chúng ta có mật thám!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận