Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1096: Nghe Len

Chuong 1096: Nghe LenChuong 1096: Nghe Len
Người trên mặt đất lại không lên tiếng, 60 vạn thạch lương thực bị cướp đi, không phải có mật thám thì là gì?
Chỉ là mật thám này là ai, ông ta cũng không biết!
"Vừa rồi ngươi nói đội ngũ của chúng ta gặp được bây sói ở chỗ nào?" Hoài Nam vương hỏi.
Ông ta nhất định phải rút cây đinh kia ra, băm xác hắn ta thành vạn mảnh.
"Bẩm vương gia, là bầy sói ở vùng lang cốc Dương Sơn, vùng kia nổi tiếng có nhiều chó sói, bình thường đều không có người đi vào nơi đó."
Lang cốc Dương Sơn?
Tuệ An quận chúa kia còn có bản lĩnh kêu gọi bầy sói sao?
Hoài Nam vương chuyển động nhẫn ban chỉ trong tay, như suy tư gì đó.
Tuyến đường vận lương thực này, hình như trong kế hoạch là không đi ngang qua lang cốc đói!
Ông ta nhanh chóng lấy một chìa khóa ở trong lòng ngực ra, mở ra một cái ngăn kéo, lấy ra một bản đồ đường bộ, sau đó lạnh lùng cười:
"AI"
Xem ra gian tế này có chức vị rất caol
Biết tuyến đường đột kích của binh lính tinh anh của quân địch, cũng biết tuyến đường vận chuyển lương thực, cho nên mới cố ý tiết lộ tuyến đường vận chuyển lương thực cho đội ngũ binh lính tinh anh của quân địch biết.
Người có thể đồng thời biết hai cơ mật này không nhiều lắm!
Nhưng mà may mắn người nọ không biết mình sắp xếp người tiến đến phóng lửa đốt núi ngăn chặn binh lính tinh anh của Nạp Lan Cẩn Niên và Tuệ An quận chúa.
Việc này là ông ta nhất thời nghĩ đến, sau đó trực tiếp phân phó thân tín mang theo 50 người đi làm.
Ngoại trừ 50 thân tín đi phóng lửa ra, không còn ai biết chuyện này.
Bởi vì người ông ta phái đi không nhiều lắm, việc này cũng không cần điều động quá nhiều người, cho nên hoàn toàn không cần bàn bạc với càng tướng lãnh và phụ tá khác.
Lại nói việc phóng lửa đốt núi này có chút không đạo nghĩa, chắc chắn trong những tướng sĩ và phụ tá kia sẽ có người phản đối, ông ta cũng không muốn để lại ấn tượng tàn nhân độc ác trước mặt thần tử.
Trong miệng một đám bọn họ tràn đầy nhân nghĩa đạo đức!
Giả vờ làm thánh nhân cái gì
Ở trong lòng, Hoài Nam Vương nghi ngờ những người đáng nghi một lượt, lúc nghĩ đến Vương Kiêu, ông ta dừng một chút, sau đó lắc đầu.
Vương Kiêu chính là con rể của mình, không phải hắn!
Lần chinh chiến Dương phủ này, chính là hắn dẫn dắt quân địch thành công đánh hạ.
Trong nhất thời Hoài Nam vương cũng không nghĩ ra là ai.
Nhưng mà người nào cũng khả nghi.
Dù thế nào cũng phải tìm ra.
Hoài Nam vương nhìn thân tín ngầm, ra lệnh: "Ngươi đi cứu Tưởng Kính ra, thuận tiện điều tra xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đột nhiên thay đổi đường."
"Vâng!" Người quỳ trên mặt đất đứng lên, cung kính ôm quyền hành lễ, sau đó lui ra ngoài. Vừa đi ra ngoài không xa đã nhìn thấy một người vui mừng đi tới.
Người này cũng là thân tín của Hoài Nam Vương, trong lén lút, quan hệ của hai người rất tốt, thấy hắn ta thì cười nói: "Cường tử, ngươi cũng có tin tức tốt báo cáo sao?"
Bóng người ở chỗ rẽ bụi hoa chợt dừng bước chân đứng lại.
Cường tử lắc đầu: "Không có! 60 vạn thạch lương thực bị một đám nữ binh cướp đi! Vương gia đang tức giận đó! Ôi, ta không nói với ngươi! Vương gia nói có mật thám, ta phải đi điều tra việc này. Chính ngươi cẩn thận một chút, tâm trạng của Vương gia không tốt lắm."
Trương Phú gật đầu: "Ta đã biết, cảm ơn huynh đệ, nhưng mà ta là có tin tức tốt! Dương Sơn bị đốt cháy một mảng lớn, quân địch bị thương vong vô số, chắc chắn Vương gia nghe xong sẽ rất vui mừng!"
"Vậy thì tốt! Ta đi đây!" Cường tử vội vàng rời đi.
Trương Phú suy nghĩ đến gì đó, vẫn thu lại sự vui mừng trên gương mặt, cũng kính đi đến bên ngoài thư phòng cầu kiến.
Vương Kiêu ở chỗ ngoặt nhìn xuyên qua bụi hoa, nhìn bóng người đi vào thư phòng, lộ ra một nụ cười khổ.
Ông ấy không biết Hoài Nam Vương còn phái mấy chục người đi phóng lửa đốt núi.
Người này thật là vì ngồi lên vị trí kia mà không tử thủ đoạn!
"Phu quân, chàng đứng ở chỗ này làm gì?" Một giọng nói mềm nhẹ vang lên ở phía sau lưng ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận