Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1102: Người Ngăn Can Ông Ấy Truyền Chỉ, Chết!

Chương 1102: Người Ngăn Can Ông Ấy Truyền Chỉ, Chết!Chương 1102: Người Ngăn Can Ông Ấy Truyền Chỉ, Chết!
Hoàng Thượng đương nhiên không thông minh bằng Thập Thất gial
Nếu là Thập Thất gia gặp phải chuyện này, hắn nhất định sẽ làm cho Giả thần y bận việc không công một hồi.
Không, chỉ sợ không phải bận việc không công một hồi mà thôi!
Giả thần y này chính là cướp công lao của Tuệ An quận chúa!
Với sự yêu thương mà Thập Thất gia dành cho Tuệ An quận chúa, sau khi hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ làm nàng vừa mất phu lại thiệt quân, hối hận vì đã tới Nạp Lan quốc một chuyến.
Lâm công công cũng tức giận vị Giả thần y này cướp công lao của Tuệ An quận chúa!
Nếu không thì ông ấy đã có thể đến phủ Thế Xương hầu truyền chỉ rồi!
Ông ấy ngóng trông đến phủ Thế Xương hầu đến mức dài cổ rồi!
Người ngăn cản ông ấy truyền chỉ, chết!
Lâm công công nghĩ đến đây, lơ đãng nói: "Thập Thất gia rất đau lòng Hoàng Thượng. Sau khi ngài ấy biết, chắc chắn sẽ nghĩ cách làm Giả thần y tâm thuật bất chính phải bận việc không công một hồi, xả giận thay Hoàng Thượng. Đáng tiếc Thập Thất gia không ở kinh thành, nếu không có thể chia sẻ với Hoàng Thượng rồi”.
Thật ra Hoàng Thượng cũng không ngốc, chỉ là tư tưởng của Hoàng Thượng khá chính nhân quân tử, không giống Thập Thất gia, chuyện gì cũng có thể làm được, cho dù là không biết xấu hổi
Ừm, chỉ cần mình hơi nhắc nhở Hoàng Thượng một chút, chắc chắn Hoàng Thượng cũng có thể nghĩ được cách.
Hoàng Thượng nghe vậy thì trong lòng xoay chuyển!
Đúng vậy!
Nếu Thập Thất hoàng đệ ở đây, Giả thần y này, không đúng, chắc chắn Giả thần y sẽ bận việc không công một hồi.
Hoàng Thượng đứng lên, đi qua đi lại.
Thập Thất hoàng đệ rất giỏi ngấm ngầm giở trò.
Hắn sẽ làm như thế nào đây?
Thật lâu sau, Lâm công công sắp bị Hoàng Thượng đi tới đi lui làm cho choáng váng thì Hoàng Thượng đột ngột dừng lại!
Có rồi!
Ở cửa thành.
Một túp lều tranh được dựng lên tạm thời, bốn phía rũ xuống màn lụa màu trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy trắng ngồi trong lều tranh.
Nàng ta đội mũ có rèm, tay đặt trên bàn gõ, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, nhìn như ở tập trung suy ngẫm, nhưng thật ra là đang nghiêm túc bắt mạch.
Thật ra tay nàng ta đang đặt lên một sợi tơ hồng.
Một đầu khác của tơ hồng xuyên qua màn lụa, kéo ra lều tranh, cột vào cổ tay một lão hán đứng cách lều tranh hơn 1 mét.
Dịch chuột sẽ lây bệnh, Giả Tĩnh Như muốn danh tiếng, nhưng nàng ta cũng sợ bị nhiễm bệnh, cho nên bắt mạch như thế này có thể phòng tránh cảm nhiễm. Nhưng mà bắt mạch như vậy có xem chuẩn hay không?
Hoặc là có thể xem được mạch hay không?
Vấn đề này không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng ta.
Dù sao ở Đông Lăng quốc, nàng ta cũng bắt mạch như vậy, dùng phương thuốc kia trị hết dịch chuột ở nơi đó!
Mọi người thấy nàng ta bắt mạnh như vậy cũng có thể xem chuẩn, đều nói nàng ta thật thần kỳ, y thuật phi phàm, Hoa Đà tái thế cũng chỉ là như vậy.
So sánh với Lý thân y, sư phụ của nàng ta đúng là trò giỏi hơn thầy!
Cho nên lần này tới Nạp Lan quốc, đương nhiên nàng ta cũng giở lại trò cũ.
Thấy không, mọi người đều đang khen ngợi nàng ta.
Phía sau lão hán có rất nhiêu người chờ xem bệnh.
Những người đó đều đang bàn luận sôi nổi, đều là lời ca ngợi :
"Y thuật của Giả thần y Thần Y Cốc này thật sự cao siêu! Câm một sợi tơ hồng cũng có thể xem mạch. Quá lợi hại! Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp đại phu nào lợi hại như vậy! Lần này chúng ta được cứu rồi! May mắn nàng tới Nạp Lan quốc chúng ta, nếu không chúng ta thảm rồi, hiệu thuốc cũng không còn thuốc để bán, tôi còn tưởng lần này chết chắc rồi chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận