Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1116: Người Đáng Ngờ Nhất

Chương 1116: Người Đáng Ngờ NhấtChương 1116: Người Đáng Ngờ Nhất
Hừ, đừng để cho nha đầu kia biết là ai đổ tội cho nàng, nếu không cũng không biết chết lúc nào!
Ôn Gia Thụy cũng lo lắng việc này: "Niệm Trần, cháu thân thiết với nhà chúng ta như vậy, việc này có liên lụy đến cháu không?"
"Ôn thúc yên tâm, sẽ không đâu ạ. Hoàng thượng là minh quân, chuyện này sẽ được điều tra ra ngay thôi."
"Hy vọng là vậy!"
Ôn Gia Thụy giờ phút này cảm nhận sâu sắc được câu nơi cao rất lạnh lẽo!
Thật ra, có rất nhiều người trong triều đình ghen ghét và không phục gia đình ông ấy.
Ăn xong cơm tối.
Ôn Nhiên đi vào khách viện, cô bé ngồi trên chiếc bập bênh ở sân, nói với Nam bà bà: "Nam bà bà, hôm nay tụi cháu đã đi được ba con phố mà vẫn không phát hiện được điều gì, có khi nào mùi máu trên khăn đã tản đi nên tiểu Bạch không ngửi được mùi không al"
Nam bà bà ngẩng đầu nhìn sao trời, mắt cũng không chớp nói: "Không đâu, máu dùng để làm phép đều sẽ được đựng trong pháp khí, có công hiệu giữ tươi."
"Pháp khí? Vậy pháp khí có hình dáng như thế nào?" Ôn Nhiên ngồi dậy.
Nam bà bà: "Tùy theo yêu thích cá nhân, dáng vẻ thế nào cũng đều được."
Ôn Nhiên: "..."
Tiểu Nam cô nương suy nghĩ: "Nhiên tỷ tỷ, có khi nào các tỷ đã bị kẻ địch phát hiện rồi không? Nếu kẻ đó đem khăn tay giấu ở dưới nước, vậy thì Tiểu Bạch sẽ không thể tìm được, vì nước có thể ngăn cách mùi! Ôn Nhiên tỷ tỷ, nếu không tỷ suy nghĩ lại xem ai là người đáng nghi nhất? Sau đó đi thử một chút!"
Ôn Nhiên ngồi dậy: "Đặt ở dưới nước có thể ngăn mùi? Đây là thật sao? Để tỷ đi thử xeml"
Ôn Nhiên lập tức cầm mảnh vải có dính máu của Ôn Noãn, đặt nó vào trong một cái chai dày, sau đó ném nó vào trong lu nước đang nuôi hoa sen vàng rồi mới để Tiểu Bạch đi tìm.
Lúc này, Tiểu Bạch thật sự không tìm ral
"Nói như vậy, thật sự đã bị người ta phát hiện! Phong ca ca, huynh cảm thấy sẽ là do ai làm?" Ôn Nhiên lấy từ trong chậu nước một cái bình nhỏ lên.
Tiểu Bạch lập tức kêu hai tiếng "Uông uông” với cái chai.
"Người có khả năng đáng nghi nhất chính là Nhị hoàng tử phi." Phong Niệm Trần phe phẩy cây quạt nói.
Ôn Nhiên cũng hiểu ra: "Phong ca, nếu không ngày mai huynh lại đến phủ của Nhị hoàng tử lần nữa xem sao?"
Mạch của Nhị hoàng tử phi cũng rất kỳ lạ, giống như đang che giấu điều gì.
Nàng ta không bình thường!
Phong Niệm Trần gõ đầu nàng một cáu: "Ngốc, đến lần nữa thì đã trở thành đánh rắn động cỏ rồi! Ngày mai ta sẽ mang Tiểu Bạch đến các nhà bá tánh bình thường một chuyến, nếu vẫn không có gì thì vào ngày nhật thực, chẳng phải chúng ta chỉ cần tập trung vào mấy nhà chúng ta nghỉ ngờ là được rồi sao?"
Ôn Nhiên xoa đầu: "Đúng!"
Phía Nam.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên đang trong lều vải ăn bữa sáng.
Bữa sáng của bọn họ cũng giống như những binh lính khác, là màn thầu cộng với cháo trắng.
Hiện tại có lẽ bọn họ đã biết được có bao nhiêu bính linh trong thành Thanh Sâm! Ba mươi vạn, tổng cộng có ba mươi vạn đại quân, dân chúng thì trên dưới một trăm vạn.
Nếu tấn công mạnh mẽ, Hoài Nam vương chắc chắn sẽ đẩy những người dân thường này ra chịu chết.
Cho nên bọn họ không vội, chờ cho lương thực của quân địch trong thành cạn kiệt, tức nước vỡ bờ.
Bọn lính không có lương thực, chúng tất nhiên sẽ lấy của dân, dân chúng bị bao vây lại còn mất lương thực, hai bên tất nhiên sẽ sinh ra mâu thuẫn.
Chờ cho dân chúng chán ghét binh lính của Hoài Nam vương, không thể chịu nổi nữa thì bọn họ mới ra tay, các dân chúng cũng sẽ nhân cơ hội này phản kháng!
Như thế mới là bỏ ra ít sức lực nhất để thu lại nhiều lợi ích nhất!
Hai người bàn bạc chuyện tấn công, Tiểu Ngốc lại bay vào.
Ôn Noãn sờ đầu tiểu Ngốc: "Tiểu Ngốc thật giỏi, nhanh như vậy đã bay về! Còn mang theo tin tức gì trở về?"
Nạp Lan Cẩn Niên lúc này mới vươn tay lấy tờ giấy dưới cánh tiểu Ngốc xuống, vừa mở ra xem đã biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận