Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1124: Sống Có Ích Hơn

Chương 1124: Sống Có Ích HơnChương 1124: Sống Có Ích Hơn
"Giết! Những binh lính tự tiện xông vào lãnh thổ nước ta, giết không tha! Đây là luật lệ thống nhất của tất cả các quốc gia! Cố phải Đông Lăng quốc này không có người không! Phái một đám ngu ngốc đến, đang xỉ nhục đầu óc của ai vậy!"
"Giết!"
"Giết!"
Ôn Noãn nhìn tướng quân Đông Lăng quốc: "Cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, là buông tay chịu trói chờ chúng ta tự mình đưa các ngươi trở về Đông Lăng quốc, hay là giết chết không cần luận tội?"
Tự mình đưa về Đông Lăng quốc?
Tướng quân Đông Lăng quốc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng!
Vừa rồi hắn tự báo quê quán là kế hoãn binh, là muốn cứu tính mạng của mình và hơn hai vạn cấp dưới.
Nhưng nếu bọn họ bị bắt và đưa vê Đông Lăng quốc, chắc chắn bọn họ cũng phải chết!
Lại còn mang đến phiền toái cho Đông Lăng quốc!
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu, hôm nay là con đường cùng.
Hoặc có thể nói là, thân là một người binh lính, từ khoảnh khắc bước vào quân doanh thì bọn hắn đã phải làm tốt chuẩn bị là một ngày nào đó sẽ chết.
"Nạp Lan quốc các ngươi thế mà lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy, giết chết viện binh nước khác đến chỉ viện! Đông Lăng quốc chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy! Cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn hành vi vô sỉ như vậy! Các huynh đệ, lên! Chúng ta liều chết cũng muốn giết chết những tên vô sỉ này! Chắc chắn quốc quân chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta! Giết được một người là một người, giết được hai người là chúng ta kiếm lời!"
Về nước, bọn họ sẽ trở thành sỉ nhục! Bọn họ sẽ bị ban chết! Người nhà của bọn họ cũng bị liên lụy.
Nếu đều là chết!
Vậy phải chết có ý nghĩa!
Chết có giá trị!
Ít nhất là chết như vậy, Hoàng Thượng sẽ đòi lại công bằng cho bọn họ.
Mười vạn đại quân toàn quân bị diệt ở Nạp Lan quốc, chắc chắn quốc chủ của bọn họ sẽ không bỏ qual
Dứt lời, binh lính Đông Lăng quốc lại lần nữa giơ trường thương lên, hướng về phía binh lính Nạp Lan quốc chém giết .
Hai quân lại lần nữa chém giết nhaul
Ôn Noãn cười khẩy: 'Muốn chết, không dễ dàng như vậy! Nín thởi"
Ôn Noãn giơ tay rải một chút, một đám bột phấn màu trắng rải đến trước mặt binh lính Đông Lăng quốc.
Trong nháy mắt, những binh lính Đông Lăng hít vào bột phấn lập tức ngã xuống.
Tướng quân Đông Lăng quốc phản ứng khá mau, hắn ta lập tức nín thở, nhưng mà ngân châm của Ôn Noãn càng nhanh hơn, lập tức bắn trúng cánh tay của hắn ta, hắn ta cũng đi theo ngã xuống!
Những binh lính còn chưa ngã xuống kia là bởi vì ở khoảng cách quá xa, hoặc là đi theo nín thở, nhưng dù là như vậy, mười lăm phút trôi qua, bởi vì nản lòng thoái chí nên rất nhanh bọn họ đã bị binh lính Nạp Lan quốc giết chết hoặc là bắt giữ!
Cứ thế mười vạn đại quân của Đông Lăng quốc trải qua đạn, mưa tên, chém giết, đuổi bắt rồi sau đó là toàn quân bị diệt!
Đây là chuyện mà trước đây hai vạn binh lính không dám tưởng tượng!
Bọn họ không thể ngờ chỉ hai vạn binh lính bọn họ thế mà lại bắt được mười vạn binh lính quân địch!
Giờ khắc này, hai vạn binh lính nhịn không được mà nhảy dựng lên!
"AI Chúng ta thắng! Lần này chúng ta xem như sáng tạo ra kỳ tích đúng không!"
"Hai vạn đấu mười vạn! Trời ơi! Thật sự là xưa nay chưa từng có!"
"Ta cũng bội phục chính bản thân ta! Không ngờ mình lợi hại như vậy!"
Ôn Noãn nói với các binh lính đang vui mừng: "Được rồi, còn phải chạy trở về đoạt lại phủ Nam Dương! Mau trói người hôn mê lại, những người này là lợi thế cho chúng ta đòi công bằng từ quốc chủ Đông Lăng quốc!"
Đúng!
Còn có phủ Nam Dương còn chưa đoạt lại đâu!
Trong phủ Nam Dương chính là có 30 vạn đại quân!
Bọn họ còn phải chạy trở về đối phó mười vạn!
Giờ phút này các binh lính tinh anh có hùng tâm tráng chí, bọn họ lập tức lớn tiếng đồng ý: "Vâng!"
Bọn họ lập tức ra tay trói những binh lính bị bột phấn làm hôn mê kia, cũng trói tướng quân Đông Lăng quốc lại, mang trở về.
Lúc Ôn Noãn dẫn theo mười vạn đại quân chạy trở về, cửa thành đã công phá, hai quân chém giết rất kịch liệt.
Ôn Noãn nói với hai vạn binh lính tinh anh: "Điếm số một trăm người cuối cùng ở lại trông coi binh lính Đông Lăng quốc, những người còn lại công thành!"
"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận