Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1170: Nhan Than 1

Chuong 1170: Nhan Than 1Chuong 1170: Nhan Than 1
Mấy ngày hôm sau, đại quân khải hoàn trở vê.
Sau khi Lâm Đình Hiên ăn một bữa cơm ở Thế Xương hầu phủ xong liền đưa ra ý muốn đón Lâm Đình Nhã về, hiện tại đã trị hết bệnh, cũng không thể để muội muội ở lại đây mãi được.
Ngày hôm sau lâm triều
Chức quan của Lâm Đình Hiên lại được tăng lên, bởi vì phủ Hoài Nam là Vương Kiêu quy phục, không xem như hắn trực tiếp đánh hạ, cho nên chỉ thăng lên một phẩm giai.
Các tướng quân và phó tướng cũng đều được thăng lên một cái phẩm giai, Vạn Quân từ tứ phẩm phó tướng thành chính tứ phẩm tướng quân.
Lôi Đình được phong làm tam phẩm tướng quân, tạm thời phòng thủ ở phủ Hoài Nam.
Lần này có thể không uổng một binh một tốt thu phục phủ Hoài Nam, đều là kết quả do Lôi Đình cùng Vương Kiêu âm thầm phối hợp, sau đó Hoàng Thượng lại ban thưởng không ít đồ.
Sau khi hạ triều, Hoàng Thượng liền vội vàng thay quần áo ra cung.
Vừa lúc đuổi kịp nhà Ôn Noãn đang ăn sáng, sau khi Hoàng Thượng ăn sáng xong liền cùng Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đi tới quân doanh tham gia lễ truy điệu của binh lính hy sinh lần dẹp loạn này.
Sau đó Hoàng Thượng được như ý nguyện mà được ăn ke một bữa cơm sáng và cơm trưa!
Khi trời sập tối, Vương thị, Ngô thị cùng Thái hậu và Bát công chúa về đến kinh thành.
Thái hậu cùng Bát công chúa quay về cung trong quyến luyến.
Bọn họ biết Vương thị trở về để gặp lại người thân, nên họ cũng không muốn tiếp tục ở Quốc Công phủ làm phiền nữa.
Cho nên, đợi hôm khác vậy!
Hẹn hôm khác cùng đến huyện Ninh Viễn tránh đông vậy!
Đúng vậy, mùa đông ở kinh thành rất lạnh!
Ngô thị đỡ Vương thị xuống xe ngựa.
Mấy tỷ muội Ôn Noãn lập tức đi đến đỡ lấy tay của hai người, thân mật chào hỏi.
"Nãi nãi, mẫu thân. Hai người đã về!"
"Nãi nãi, mẫu thân có mệt không ạ?"
Vương thị vội vàng nắm lấy tay Ôn Noãn hỏi: "Noãn nhi, người kia đâu?"
Có trời mới biết khi bà ấy nhận được thư nói đại ca của bà có thể chưa chết, muốn bà ấy trở về nhận người thân thì bà ấy đã lo lắng biết bao nhiêu, còn hận không thể có một cặp cánh lập tức bay trở về kinh thành!
Ôn Noãn đỡ Vương thị: "Nai nãi đừng vội vàng, người ấy đang ở khách viện, cháu đỡ người qua đó nhìn xeml"
Ngô thị hỏi: "Trên thư cũng không có viết rõ ràng, rốt cuộc chuyện như thế nào?"
Ôn Noãn: "Chuyện này kể ra rất dài , chờ sau khi chúng ta xác nhận Vương tướng quân có thật sự là ông cậu hay không rồi hãy nói sau!"
Ngô thị suy nghĩ cũng hiểu được.
Đoàn người vội vàng đi vào khách viện.
Vương Kiêu vẫn chưa tỉnh lại.
Vương thị vừa nhìn khuôn mặt như đã từng quen biết kia, vừa liếc mắt bà ấy đã nhận ra đây chính là đại ca ruột Vương Quế Dũng của bà ấy!
Cho dù mái tóc người trước mắt đã không còn đen, tóc mai cũng đã có chút hoa râm.
"Đại ca!" Vương thị lập tức lao qua.
Nước mắt bà ấy rơi xuống không ngừng.
Đại ca của bà ấy thật sự chưa chết!
Cha dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt rồi.
Ôn Noãn vừa định nói với Vương thị là Vương Kiêu bị trúng độc, sáng mai mới có thể tỉnh.
Không ngờ Vương Kiêu nằm trên giường dường như có cảm giác, mí mắt giật giật, người vốn dĩ sẽ tỉnh lại vào buổi sáng ngày mai hoặc đến nửa đêm nay mới tỉnh lại mở hai mắt.
Ôn Noãn cũng ngậm miệng lại.
Tuy nhiên có thể thấy rằng cữu công của nàng là người có ý chí mạnh mẽ.
Vương Kiều mở mắt ra, thấy có nhiều gương mặt xa lạ như vậy, nhất thời có chút không biết mình đang ở nơi nào.
Nhưng ông vẫn nhận ra Tuệ An quận chúa
Nơi này là?
Vương thị kích động nói: "Đại ca, muội là Quế Chi! Huynh có nhận ra muội không?!"
Quế Chi?
Ánh mắt của Vương Kiêu dừng ở trên người Vương thị: "Tiểu muội!"
Hai tay của ông chống lên trên giường, mắt cũng không hề chớp.
Đã hơn mười năm không gặp, tiểu muội đã không còn dáng vẻ thiếu nữ khi ông xuất chinh năm đó.
Nhưng đây là muội muội ruột của ông, dù có hóa thành tro ông vẫn có thể nhận ral
Bạn cần đăng nhập để bình luận