Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1172: Deu Có Tiền Đồ

Chương 1172: Deu Có Tiền ĐồChương 1172: Deu Có Tiền Đồ
"Ha ha, mấy đứa đều là ân nhân cứu mạng của cữu công gia, sau này mạng của cửu công gia sẽ là của mấy đứa! Chờ đến khi mấy đứa xuất giá, cữu công gia sẽ cho mấy đứa của hồi môn thật nhiều!"
Vương Kiêu đã làm tướng quân nhiều năm như vậy, của cải tất nhiên rất nhiều.
Phủ Hoài Nam vương bị bắt, nhưng phủ tướng quân của ông lại không bị gì.
Vương Kiêu cả đời không có một đứa con, không phải ông không muốn mà là không thể muốn, ông không dám để con cháu sau này của ông trở thành kẻ phản quốc!
Giờ phút này nhìn con cháu của muội muội mình, trong lòng ông chan chứa tình yêu thương, cái gì của ông cũng đều sẽ để lại hết cho bọn họ.
"Đại ca nói gì vậy!" Trước kia đại ca nói chuyện rất nho nhã, hiện tại sao lại có thể hào phóng như vậy!
Vương Kiêu: "Ta nói thật mài”
"Cữu công gia, người vừa mới tỉnh lại, để cháu giúp người xem thân thể còn độc không!" Ôn Nhiên ngồi vào bên giường, đưa tay bắt mạch cho Vương Kiêu.
Vương thị cũng lo lắng: "Đại ca, thân thể của huynh còn khó chịu không? Nếu còn thì nói với Nhiên nhi để nàng xem giúp huynh. Y thuật của nha đầu này khá tốt".
"Không sao.
Mọi người lúc này đều im lặng chờ Ôn Nhiên bắt mạch.
Trong chốc lát, Ôn Nhiên thu tay về cười nói: 'Không còn chút độc nào nữa, thân thể của cữu công gia rất mạnh khỏe! Cháu chắc chắn người có thể sống đến trăm tuổi!"
Nhưng mà xương cốt thì có chút không tốt, chỉ có điều đây cũng chỉ là việc nhỏ, có nàng ở đây thì không phải là chuyện gì lớn, cho nên Ôn Nhiên cũng không nói gì.
"Ha ha, ta vậy thì xin nhận quý ngôn của Nhiên nhỉ nhà ta!"
Vương thị nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Kiêu nhìn Ôn Gia Thụy cùng mấy tỷ muội Ôn Nhu, ông cười nói: "Tiểu muội, ta chỉ có một cháu ngoại trai thôi sao?”
Ông ấy muốn biết được có bao nhiêu người, để chuẩn bị cho mỗi người một phần lễ làm quà gặp mặt.
Vương thị cười nói: "Không có, Gia Thụy còn có một bào muội. Hiện tại đang ở huyện Ninh Viễn, nàng vừa lúc có thai nên muội không cho nàng vào kinh thành. Chờ sau khi nàng sinh đứa nhỏ xong mới đưa nàng vào kinh thành để gặp đại ca.
Hiện tại muội có ba cháu trai, trưởng tôn là Ôn Thuần đang làm một huyện lệnh của một huyện nhỏ, còn Ôn Hậu thì đang làm tu soạn ở Hàn Lâm Viện, Ôn Lạc đi du học với thầy của mình rồi."
Vương thị nói lên những lời này, giọng điệu cũng không kìm nén được sự kiêu ngạo.
Cháu gái và cháu trai của bà ấy ngoài ngoan ngoãn nghe lời ra, thì cháu của bà ấy còn rất xuất sắc, bà ấy ngoài kiêu ngạo ra thì cũng chỉ có kiêu ngạo.
Ôn Gia Thụy lúc này mới mở miệng nói: "Hậu nhi hiện tại đang ở Nam Dương phủ, trước kia ở nơi đó còn có chiến tranh cần vận chuyển lương thực qua đó, hắn phụ trách dẫn đội vận chuyện qua bên đó. Sau đó Hoàng thượng đã ra lệnh để hắn ở lại nơi đó trấn an dân chúng, xem như thử thách."
Việc này là do Nạp Lan Cẩn Niên trên đường trở về gặp Ôn Hậu, nên đã sắp xếp cho hắn làm, khi trở về mới xin chỉ thị từ Hoàng thượng.
Vương Kiêu nghe xong trong lòng cũng không nhịn được tự hào: "Ha ha giỏi! Đều có tiên đồ!" Tiểu muội may mắn, con cháu đều có tiền đồ.
Ôn Gia Thụy biết mẫu thân của ông còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Vương Kiêu, nên ông cũng nói: "Cậu cùng mẫu thân cháu nói chuyện vui vẻ đi, buổi tối cữu cữu và cháu lại nói chuyện với nhau."
Thân phận Vương Kiêu trước đó có chút đặc biệt, buổi tối còn muốn tìm hiểu hoàn cảnh của ông, nếu ông đã tỉnh lại, vậy thì sáng mai yêu cầu ông đi theo mình để tiến cung diện thánh.
Ngô thị cũng nói: "Cửu công gia tỉnh lại chắc chắn rất đói bụng, để cháu đi làm chút gì cho người ăn."
"Được, các ngươi có việc bận gì thì cứ đi đi!" Vương Kiêu cũng muốn hỏi tiểu muội của mình một chút vì sao lại hòa ly, còn có chuyện trong nhà đã xảy ra những gì sau khi ông rời đi.
Ôn Gia Thụy liền dẫn mấy đứa nhỏ ra khỏi khách viện.
Chờ cho mọi người rời đi, Vương Kiêu lại hỏi: "Tiểu muội, cha mất từ khi nào? Vì sao muội lại hòa ly cùng với Ôn Bảo Tài?"
Vương thị thở dài, đem những chuyện của mấy năm nay kể ra hết.
"Cha là sau khi nhận được tin đại ca chết, sau đó không bao lâu cũng chết vì bệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận