Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1195: Ga Sap De

Chuong 1195: Ga Sap DeChuong 1195: Ga Sap De
Vợ thôn trưởng đi ra phòng bếp, đi đến chuồng gà ở sân sau.
Giữa bầy gà, bà chọn ngay con gà mập nhất và đẹp nhất!
Bà sải bước đi lên trước vài bước, chộp lấy con gà mái to béo màu mỡ.
Gà mái đập vài cái ở trong tay bà rồi ngừng động đậy.
Bà lật ngược con gà lại, đẩy lông mao trên mông nó ra nhìn thoáng qua.
Hai ngày nay nó định đẻ trứng nhưng mãi vẫn chưa để, loại gà mái nuôi đến khi sắp sửa đẻ trứng không ngon bằng gà đã đẻ trứng!
Bà đi ra chuồng gà, tiện tay rút vài sợi rơm ở trong đống củi, trói vài vòng ở chân gà, đem rơm rạ còn dư thừa nhét vào giữa chân gà, sau đó đưa cho thím Phùng: "Này, con gà này khoảng ba cân, thu thím 50 văn tiền là được!"
Thím Phùng nhận lấy gà, trọng lượng của con gà này tuyệt đối phải hơn năm cân, bà nhìn thoáng qua lỗ đít của nó: "Đại tẩu, con gà sắp đẻ trứng! Tẩu đổi lại cho tôi một con gà mái già không còn đẻ trứng nữa là được, gà mái già mới bổi"
Vợ thôn trưởng cũng biết mình không lừa được: "Được rồi, gà mái già bổ, nhưng phải hầm thịt lâu một chút, nếu không sẽ rất dai! Người ta tới nhà ăn cơm, thím muốn để cho người ta chờ đến chiều mới ăn cơm sao? Nhà ta không thiếu một con gà mái đẻ trứng như vậy! Gà lúc này mới là gà ăn ngon nhất. Lấy về đi! Tiếp khách cho chu đáo, về sau tranh thủ làm đứa ở nuôi trân châu ở nhà bọn họ cũng tốt, nếu như có thể, ve sau không cần lo không có bạc xem bệnh cho Lâm Lâm, đúng không?”
Bà biết những người giàu có ăn thịt gà làm sao lại là gà mái già không thể đẻ trứng được nữal
Bổ? Bổ cái rắm! Chất dinh dưỡng đều bị trứng gà hấp thu hết! Còn bổ cái gì mà bổ?
Người ta chỉ muốn ăn loại gà sắp đẻ trứng, chưa từng đẻ trứng.
Lúc này thịt gà vừa ngon vừa mềm, nhai rất ngon, cũng dễ nhai, còn mang mùi vị thơm ngọt.
"Nhưng con gà này cũng không chỉ 50 văn, mang đi bán cũng phải 200 văn một con”
Vợ thôn trưởng lại lấy từ trong rổ ra một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, cắt một miếng thịt vịt dưới hành lang. Một ít nấm mà bà đã ngâm để chuẩn bị tối nay hầm gà, cho tất cả vào một cái rổ tre, sau đó lấy thêm một ít dầu, muối, nước tương và giấm vào một cái bát, sợ nhà thím Phùng không có đầy đủ. Thứ này quý giá, bà ấy lo lắng bỏ quá nhiều làm đổ ra lãng phí, cho nên cũng không đưa nhiều.
Bà đưa cái rổ hai tâng cho thím Phùng: "Ai nha, sao thím nói nhảm nhiều như vậy, tôi đã thu bạc rồi, tôi thích thu bao nhiêu thì thu! Thím nhanh trở về nấu cơm đi! Mấy thứ này thím cũng đừng rối rắm, về sau kiếm bạc trả lại cho tôi là được rồi, biết chưa?"
Nói xong, vợ thôn trưởng vừa nửa đẩy nửa đuổi thím Phùng đi ra khỏi nhà!
Đối diện nhà thôn trưởng là một vị đại thẩm, đứng ở trong sân có thể thấy hết.
Ánh mắt bà ta nhìn tới nhìn lui đồ vật trong tay thím Phùng, nói: "Vợ Đại Xuân, vừa rồi ta thấy đại muội nhà ngươi mang theo hai vị công tử và tiểu thư ăn mặc còn xinh đẹp hơn cả thần tiên, vừa nhìn liền biết là quý nhân ở trong thành. Còn giàu có quý phái hơn tiểu thư nhà địa chủ trong thôn chúng ta! Bọn họ có phải là chủ của trại trân châu kia không? Nghe nói địa vị rất lớn!
Ai u, ngươi mời người ta đến nhà ăn cơm không sợ sao?! Quý nhân là người dễ dàng tiếp đón như vậy sao? Lỡ như ăn đồ của nhà ngươi bị tiêu chảy, đến lúc đó đều có khả năng bị chém đầu!
Ta khuyên ngươi vẫn là nên đuổi người đi đi! Đừng tham một chút quà tặng người ta đưa tới! Nếu không chết như thế nào cũng không biết!" Khi bà ta vừa trở về liên nhìn thấy vị quản sự của trại trân châu kia cầm rất nhiều đồ vật vào nhà Phùng Đại Xuân!
Còn có hai tấm vải nữa! Thế nào cũng đáng năm sáu trăm văn!
Vợ thôn trưởng phi một tiếng "Phil Đừng nghe vợ Đại Ngưu, còn không phải là một bữa cơm sao, lại không phải hạ độc! Sao có thể tiêu chảy được! Nếu như thật sự đuổi người đi, vậy không phải đắc tội với người ta sao? Thím mau trở về nấu cơm đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận