Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 121: Muốn Chạy? Nằm Mơ

Chương 121: Muốn Chạy? Nằm MơChương 121: Muốn Chạy? Nằm Mơ
"Phi, nằm mol Con di này, chồng tao đang làm việc ở trong nha môn, mày dám đánh tụi tao, mày cứ chờ ngồi xổm trong tù đi!" Vợ tú tài chưa bao giờ bị bắt nạt như thế này, trước kia chồng bà ta là tú tài, bây giờ càng là người làm việc trước mặt huyện thừa đại nhân, đang làm điển sử!
Người trong thôn ai cũng phải kính trọng bà tal
Con tiện tì này dám đánh bà ta, bà ta muốn ngược chết con đĩ Ôn thị kia! Trong mắt vợ tú tài hiện lên sự âm độc, lớn tiếng kêu cứu:
"Người đâu! Cứu mạng! Giết người rồi..."
Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Nhu: "Đại tỷ, tỷ có biết giấy kết hôn được cất ở đâu không?"
Ôn Nhu bị dọa choáng váng, nàng lắc lắc đầu: "Noãn nhi, muội và cha mau quay về đi, bây giờ lão gia đang làm quan, chúng ta không thể trêu vào! Hai người đi maul"
Người cùng thôn với Tiền gia đến thì thảm mất!
Bọn họ đã từng đánh chết người!
Ôn Nhu hoảng loạn dùng sức đẩy hai người rời đi: "Đi mau! Không còn kịp nữa rồi!"
Vốn dĩ trong lòng nàng dâng lên một hy vọng, chẳng sợ nàng cảm thấy hy vọng rất mong manh, nhưng nàng cũng muốn về nhà, thật sự rất muốn về nhà.
Nhưng hai chữ điển sử đã nhắc nhở nàng!
Không th人l
Bây giờ Tiền tú tài không chỉ là tú tài, người trong thôn ai cũng kính trọng ông ta!
Phu nhân tú tài muốn bắt nạt ai ở trong thôn thì cứ việc bắt nat người đói
"Muốn chạy? Nằm mơi" Trưởng thôn dẫn theo một đám thôn dân ua vào như một tổ ongl
Tiên Thành Vũ thấy trưởng thôn dẫn theo người trong thôn tới, to gan hơn: "Trưởng thôn, hai người này muốn đánh chết chúng tôi! Bắt bọn họ đến quan phủ đi! Để cha tôi nhốt bọn họ trong tù cả đời!"
Cha hắn là điển sử, là trợ thủ đắc lực của huyện thừa đại nhân, dám đánh hắn, tìm chết đây mài
Bà Tiền ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt: "Trưởng thôn cứu mạng, mau bắt bọn họ lại! Tay của tôi bị con đĩ này bẻ gấy rồi! Mau bắt bọn họ lên quan phủ, để cha Thành Vũ chém đầu bọn họ trước dân chúng!"
Trưởng thôn: "Muốn lật trời al Còn dám xông vào nhà đả thương người khác, các huynh đệ mau bắt lấy bọn họ!"...
"Không được." Ôn Nhu nhanh chóng chạy đến ngăn ở trước mặt hai người, vẻ mặt sốt ruột lắc đầu nói: "Không phải, trưởng thôn, bọn họ là cha và muội muội cháu, chỉ là sự hiểu lầm! Đừng bắt bọn họ! Bọn họ chưa làm gì cả, đều do cháu làm, do cháu làm!"
Ôn Gia Thụy ôm quyền hành lễ với trưởng thôn: "Xin trưởng thôn làm chul Tôi là cha của Ôn Nhu, hôm nay đến Tiền gia thôn là để đón Ôn Nhu về nhà, không nghĩ tới vừa hay thấy được cảnh con gái tôi bị hai mẹ con này ngược đãi, nhất thời bị lửa giận làm mờ mắt, khó thở công tâm, không nhịn được ra tay dạy dỗ tên Tiền Thành Vũ uổng công đọc sách thánh hiền này!"
Tiên Thành Vũ đau đớn vô cùng, lớn chừng này rồi, chưa bao giờ bị người ta đánh, hắn tức giận nói: "Hiểu lâm cái gì, vào nhà đánh chúng tôi thành ra thế này chỉ là hiểu lầm sao! Trưởng thôn, người phụ nữ này tính tình phong lưu, còn chưa đến tuổi cập kê mà cả ngày cứ muốn câu dẫn tôi, trì hoãn việc đọc sách của tôi, dạy mãi không sửa! Mẹ tôi mới ra tay dạy dỗ vài cái!"
Ánh mắt của người trong thôn khi nhìn Ôn Nhu cũng mang theo sự khác thường. Vốn tưởng rằng thành thật, không nghĩ đến lại là loại người này, khó trách luôn bị vợ tú tài đánh.
Tiên Thành Vũ vẫn còn là một hài tử choai choai thôi, lại đúng lúc đang thi đậu công danh, nếu như bị cô gái này câu dẫn, thân thể không khỏe thì làm sao bây giời
Thứ đĩ điếm không giữ đạo đức này, đương nhiên phải bị đánh!
Hôm nay vừa hay Tiền bà tử đang nghỉ ngơi ở nhà, ánh mắt của bà ta nhìn Ôn Noãn tràn ngập hận ý, người này lừa bà ta hai lượng bạc, có cơ hội sao lại không báo thù: "Trưởng thôn, không khí của Tiền gia thôn không thể bị người khác làm bẩn được, thứ phụ nữ không giữ đạo đức này nên được dạy dỗ cho tốt! Đánh nàng ta cũng là chuyện đương nhiên! Đánh chết nàng ta thì cũng không có ai dám nói một câu không đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận