Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1200: Giúp D6 Người Lương Thiện

Chương 1200: Giúp D6 Người Lương ThiệnChương 1200: Giúp D6 Người Lương Thiện
Trong nhà hiện tại chỉ có mười mấy văn, làm gì còn đủ bạc trả tiền thuốc?
Ôn Noãn còn chưa kịp nói đại phu trong thôn hẳn là không có dược liệu mà phương thuốc cần.
Bởi vì chính mình còn nhỏ, y thuật lại phải dựa vào việc tích lũy, để tiểu nha đầu đưa phương thuốc cho vị đại phu kia nhìn xem là có thể làm đối phương yên tâm.
Phùng Đại Xuân nói xong lại nói với Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên: "Hai vị chê cười, tính tình của con bé có chút vội vàng."
"Như vậy khá tốt!" Vì sao Ôn Noãn lại đến đây xem bệnh cho đệ đệ của nàng, chính là vì nàng thấy bóng dáng của Ôn Hinh và Ôn Nhul
Năm đó Ôn Nhu và Ôn Hinh làm trưởng tỷ cũng như vậy.
Tuổi còn nhỏ đã biết kiếm bạc cứu đệ đệ của mình, trong lòng nhất định rất lương thiện.
Nàng không ngại giúp đỡ người lương thiện một chút!
Ôn Noãn cầm lấy bút bắt đầu vẽ những loại giỏ tre mình cần.
Nạp Lan Cẩn Niên và Phùng Đại Xuân nói về việc thu hoạch trong đất năm nay, hiểu biết những người trong thôn dựa vào cái gì để mưu sinh.
Phùng Tử Đồng cầm phương thuốc chạy tới nhà thôn trưởng, vợ thôn trưởng từ trong nhà bếp chạy ra, sốt ruột hỏi: "Phương thuốc viết xong rồi sao? Cháu mang vào phòng đi, thái gia gia đang chờ ở trong phòng! Mau đi!"
Cha thôn trưởng nghe nói có người có thể chữa khỏi bệnh tim, ông ấy theo bản năng chính là không tin.
"Dạ!" Phùng Tử Đồng đáp lại một tiếng, sau đó chạy vào.
Cha thôn trưởng đã chờ đến sốt ruột, nghe thấy tiếng vang lập tức đi ra, thấy Phùng Tử Đồng lập tức nói: "Đưa phương thuốc cho ông xeml"
"Thái gia gia, đây al Thái gia gia giúp cháu bốc thuốc đi! Về nhà cháu sắc cho đệ đệ uống."
Cha thôn trưởng nhận lấy phương thuốc, nhìn thoáng qua, đầu tiên là bị những dòng chữ xinh đẹp làm kinh diễm: "Chữ đẹp quá! Phương thuốc này là do ai viết?"
"Tỷ tỷ xinh đẹp al
"Tỷ tỷ xinh đẹp kia bao nhiêu tuổi?" Gọi tỷ tỷ thì chắc là mười mấy tuổi đi!
"Không biết, chưa có cập kê!"
Cha thôn trưởng: "..."
Vẫn chưa cập kê đã luyện ra một tay chữ như vậy, làm ông ấy không khỏi kính nể, nghiêm túc xem phương thuốc.
Xem xong, cha thôn trưởng đập bàn một cái: "Tuyệt!"
Ông chưa bao giờ nghĩ ra một cách phối hợp đơn thuốc như vậy!
Chẳng qua những đơn thuốc rất tuyệt, nhưng có thể chữa khỏi bệnh tim hay không lại khó mà nói, phải thử qua mới biết được.
Phùng Tử Đồng thấy phản ứng vui sướng của thôn trưởng, nói: "Thái gia gia, bệnh của đệ đệ có phải chỉ cần uống thuốc là có thể chữa khỏi hay không? Vậy ông nhanh bốc thuốc cho đệ đệ của cháu đi!"
Cha thôn trưởng tức giận nói: "Nha đầu này thật là, nói bốc thuốc liên bốc thuốc sao! Bên trong có rất nhiều dược liệu quý báu, chỗ ta không có! Phải đi phòng khám lớn ở kinh thành mới có! Tuy rằng lượng dược tương đối ít, nhưng một liều thuốc cũng phải 150 văn!"
Ngày thường dược liệu ông đưa cho Lâm Lâm đều là tự mình lên núi hái, bởi vì Đồng Đồng thường xuyên giúp ông lên núi hái thuốc, cho nên ông không thu bạc.
Những dược liệu mua về cũng lấy bằng giá nhập hàng, hoặc là nửa bán nửa cho, cho nên một thang thuốc chỉ thu bọn họ hai mươi văn tiền.
Chẳng qua thử qua một lần tình huống tương đối nguy hiểm, đi đến hiệu thuốc lớn ở kinh thành mua cứu tâm đan, một viên tiêu hết năm mươi lượng.
Việc này cũng đào hết của cải của Đại Xuân!
Khi bệnh tim phát tác có nguy hiểm, còn cực kỳ tốn bạc!
Phùng Tử Đồng nghe xong cũng hoảng sợ, nhưng nghĩ đến mẹ một ngày có thể kiếm được một trăm văn, chính mình có thể kiếm 50 văn, tổng cộng không phải là 150 văn sao?
"Thái gia gia, chúng ta có bạc, ông giúp cháu bốc thuốc được không? Mẹ cháu hiện tại có thể kiếm được một trăm văn một ngày, cháu cũng có thể kiếm được 50 văn, còn có cả chai"
Cha thôn trưởng nghe vậy cũng bất ngờ: "Cháu cũng có thể kiếm được 50 văn sao?"
"Đúng vậy, cháu đi giúp mở trân châu, quản sự trả cho cháu 50 văn một ngày!"
"Được, vậy cháu phải siêng năng cần mãn kiếm bạc, ông ăn cơm xong liền vào thành bốc thuốc cho đệ đệ của cháu!" Ông quen với người ở hiệu thuốc, bốc thuốc khá rẻ, dược liệu cũng chất lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận