Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1202: Nho Nước Miếng

Chương 1202: Nho Nước MiếngChương 1202: Nho Nước Miếng
Một tháng hơn một trăm lượng là khái niệm gì?
Cô bé biết một trăm văn đã là một đống nhỏ, nếu như mỗi cái tiền đồng đổi thành bạc vụn, vậy thì một trăm lượng chính là một đống bạc!
Như vậy cho dù đệ đệ có phát bệnh, cần phải uống cứu tâm đan cũng không cần lo lắng không đủ bạc mual
Cứu tâm đan chỉ mới năm mươi lượng bạc một viên!
Ôn Noãn nhìn về phía Phùng Tử Đồng: "Đã mua được thuốc chưa?"
"Không có, thái gia gia nói thuốc kia phải vào thành mới có thể mua đủ."
Ôn Noãn biết trước là như vậy, nàng nói tiếp: 'Ngoài việc uống thuốc, mỗi ngày còn cần thi châm mới có thể khoẻ nhanh, ta không có thời gian mỗi ngày đến đây, các ngươi nhìn xem có thể mỗi ngày đưa đứa nhỏ vào kinh thành được không?”
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên nói: "Viên quản sự mỗi ngày sẽ vào kinh thành đưa trân châu, có thể thuận tiện ngồi xe ngựa của hắn đi kinh thành."
Phùng Đại Xuân ra vẻ xấu hổ: "Sao có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Chữa bệnh còn muốn người ta đón đưa đứa nhỏ.
Ôn Noãn: "Cứ như vậy đi! Dù sao cũng thuận tiện mà thôi."
Người nhà này hợp ý với chính mình, nhìn thấy bọn họ liền nhớ tới lúc mới vừa xuyên qua, Ôn Noãn nguyện ý giúp họ một chút.
Thím Phùng nấu ăn rất nhanh, hơn nửa tiếng sau đã làm xong một nồi gà hầm nấm, cơm nieu vịt tiềm, thịt luộc dưa cải, mướp xào tỏi bằm, rau xanh xào, tỏi nhuyễn chưng bí đỏ và trứng hấp!
Gà hầm nấm được nấu trên bếp nhỏ trong niêu đất, còn cơm vịt kho cũng được bỏ niêu đất nấu trên bếp nhỏ
Bếp ở nông thôn thường chuẩn bị hai bếp lớn thông nhau, trong bếp lớn đặt hai nồi sắt lớn.
Cái nồi sắt to bên trong dùng để đun nước tắm, rửa chân, bên ngoài dùng để xào rau, nấu cơm, và nấu cả cơm heo.
Hai lò đốt thông nhau, khi nấu, một bên bùng lửa và nhiệt độ còn chạy vào lò bên kia, nhân tiện đun nóng nước.
Bên hông bếp còn có hai kiêng nhỏ dùng để đun các loại bếp nhỏ như nồi sành, nồi sắt nhỏ, nồi đầu trâu linh tinh.
Khi bà ấy đang hấp bí đỏ và trứng hấp liền rửa rau xanh sạch sẽ, cắt xong mướp hương, cho nên mới khá nhanh.
Thím Phùng vừa bưng một nồi đất gà hâm nấm lên bàn.
Một cậu bé chạy vào nhà: "Thím, nhà thím nấu món gì ngon vậy? Thơm quát!"
Dứt lời, cậu ta trực tiếp úp mặt vào nồi gà hâm nấm, hít một hơi thật sâu, hít hít, nước miếng chảy tới khóe miệng.
Ôn Noãn liếc nhìn cậu bé, quần áo trên người bẩn thiu, hai tay đen nhẻm, không biết đã bao lâu chưa rửa, ánh mắt đảo qua nồi gà hầm nấm trên bàn, ánh mắt đầy tham lam, nước miếng suýt nữa chảy xuống.
Phùng Tử Đồng thấy người tới, dựng cả lông mao lên, cô bé vội vàng đứng lên hung dữ nói: "Hổ Tử, ngươi tới đây làm gì? Nhà ta đang tiếp đón khách, ngươi nhanh về đi!"
Người này chính là tên vô lại, nhà ai có đồ ăn ngon liên chạy tới nhà đó ăn cơm.
Cũng mặc kệ người ta có khách hay không, khiến cho mọi người đều rất xấu hổ. "Thím, cháu đói bụng! Cháu có thể ăn cơm ở đây không?"
Thím Phùng xấu hổ, ở trước mặt khách đuổi một đứa nhỏ ra ngoài cũng không tốt.
Nhưng mà tướng ăn của Hổ Tử thật sự quá kém!
Hắn có thể xáo trộn cả một bàn đồ ăn chỉ vì tìm một miếng thịt, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến mọi người! Nếu như đuổi hắn thì chính mình có vẻ quá so đo, keo kiệt với một đứa nhỏ!
Thím Phùng cười nói: "Thím lấy cho ngươi một chút thịt, ngươi mang về nhà ăn nhé!"
"Mẹ, không thể đưa!" Phùng Tử Đồng tức giận đến dậm chân.
Thức ăn ngon như vậy, nhà bọn họ ăn tết cũng không ăn được như vậy đâu!
Những thứ này dùng để tiếp đón ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp, dựa vào cái gì phải đưa cho hắn?!
Cậu bé tên Hổ Tử xoay chuyển tròng mắt, cười nói: "Cảm ơn thím! Cháu muốn nồi thịt gà này." Nước trong nồi thịt gà còn đang sôi sùng sục đấy!
Cậu ta lại dùng tay không để bưng!
Nạp Lan Cẩn Niên bắn một thỏi bạc trong tay ra ngoài, cậu ta bị đau tay nên rút tay lại.
Sau đó một cảnh tượng khiến Ôn Noãn khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm đã xảy ral
Hổ Tử há mồm phun một ngụm nước miếng vào nồi thịt gà hâm nấm kial
Nước miếng màu vàng đặc sệt hiện ra quá rõ trong nồi canh gal
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận