Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1203: Vừa An Cướp, Vừa La Làng

Chương 1203: Vừa An Cướp, Vừa La LàngChương 1203: Vừa An Cướp, Vừa La Làng
Nạp Lan Cẩn Niên cho rằng cậu bé muốn cướp ăn, nồi gà hầm nấm kia còn nóng hổi, lo lắng cậu bé bị bỏng, cho nên mới bắn một thỏi bạc ngăn lại, cũng không mất bao nhiêu sức lực, nhưng không nhờ cậu bé này lại làm ra hành động vô sỉ kinh người như thết
Việc này quả thực đổi mới thế giới quan của hắn!
Ôn Noãn cũng chưa từng gặp qua một đứa nhỏ vô sỉ như vậy ở Ôn Gia thôn!
Bọn nhỏ ở Ôn Gia thôn thật ra đều rất bận, mỗi ngày đều phải xuống đất nhổ cỏ, tưới nước cho đất trồng rau, giặt quân áo, cắt cỏ heo, nhặt củi, lên núi hái rau dại, chăn trâu, vv, có thời gian chơi đùa cũng chỉ là giữa trưa nắng nóng.
Trong hai kiếp sống, nàng chưa bao giờ thấy qua một đứa nhỏ chạy tới nhà người khác ăn ké cơm, không được lại nhổ nước miếng!
Thím Phùng nhìn một đống nước miếng kia cũng đã quên phản ứng như thế nào.
Dân quê bọn họ tiếp đón khách đến nhà ít nhất cũng phải có gà, dù sao ngoại trừ những gia đình quá nghèo, mỗi nhà đều có nuôi một vài con.
Không có gà chính là quá thất lễ! Chính là keo kiệt! Chính là không chào đón người ta! Không có nhân tình!
Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
Sau khi trong phòng rơi vào im lặng, một tiếng thét chói tai vang lên:
"Hổ Tử!"
Phùng Tử Đồng hét to một tiếng, nước mắt lập tức tuôn ral
Đây là con gà mà mẹ nàng mượn ở nhà thôn trưởng, là món chính ngon nhất cho ca ca và tỷ tỷ xinh đẹp!
Hiện tại nhà họ đã không có món ngon để đãi khách, ô ô
Con gà mái duy nhất trong nhà đang ấp trứng, mới vừa ấp gà con xong, không thể giết ăn được.
Làm sao bây giờ?
Ôôôô...
Hổ Tử không sợ, mẹ cậu bé đang ở bên ngoài: "Thím đã nói cho ta một ít thịt, ta chỉ thích ăn nồi thịt gà này!"
"Thằng nhóc thúi, ngươi quả thực là thiếu đánh!" Phùng Đại Xuân cũng tức giận.
Ông ấy đứng lên, chuẩn bị túm hắn trở về kêu Đại Ngưu dạy bảo lại hắn một chút!
Hổ Tử nhặt bạc trên mặt đất lên, nhét vào trong lòng ngực, sải bước chạy ra ngoài: "Mẹ, Phùng Đại Xuân muốn đánh chết con! Giết người!"
Dù sao nồi thịt gà kia đã có nước miếng của hắn, bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn!
Sớm hay muộn gì đều vào trong bụng của hắn!
"Mẹ! Mẹ! Đại Xuân thúc muốn giết người!"
Hổ Tử nhanh như chớp chạy ra sân bên ngoài.
Bên ngoài một phụ nhân mập mạp lập tức chạy vào sân: “Sao? Sao? Đại Xuân, sao ngươi lại so đo với một đứa nhỏ! Còn không phải là đứa nhỏ tham ăn, nghe mùi thịt chạy vào nhà ngươi muốn tìm khối thịt ăn thôi sao!"
Người tới đúng là phụ nhân đối diện nhà thôn trưởng vừa rồi, vợ Đại Ngưu.
Phùng Đại Xuân tức giận nói: "Me Hổ Tử, Hổ Tử nhà ngươi nhổ nước miếng vào nồi thịt gà nhà ta, ngươi xem, việc này ngươi tính toán đền như thế nào?” Nồi thịt gà kia chính là dùng để tiếp đón khách!
Người nhà quê đón khách đều gà vịt cá, những món ăn này đã là những món tốt nhất.
Người một nhà quanh năm suốt tháng ngoại trừ tết cũng chưa bỏ được ăn một con gà, những thời gian khác không có khách tới thì làm sao bỏ được!
Gà nuôi từ nhỏ đến lớn cũng phải 160 ngày!
"Ai u, Đại Xuân, sao ngươi có thể so đo với một đứa nhỏ đâu?! Một nam nhân như ngươi so đo với một đứa nhỏ, có biết xấu hổ hay không nha! Đền tiền đúng không? Hổ Tử nhà ta cũng không phải cố ý, còn không phải là một đứa nhỏ tham ăn, không cẩn thận chảy nước miếng vào nồi thịt gà thôi sao! Nhưng làm bẩn nồi thịt gà kia cũng là đứa nhỏ sai! Ta không phải là người không nói đạo lý, 50 văn đúng không? Ta liền đền cho ngươi."
Vợ Đại Ngưu liếc mắt nhìn vào trong nhà vài lần, thấy Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên, hai mắt lóe lóe, chủ nhân trại chân trâu nghe nói là hoàng thân quốc thích, nhìn gần như vậy, thật sự là người vô cùng phú quý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận