Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1211: Dai Nghich Bat Dao

Chuong 1211: Dai Nghich Bat DaoChuong 1211: Dai Nghich Bat Dao
Thôn trưởng lại nói: "Việc này ta phải thương lượng cùng thôn dân một chút. Nhưng mà chắc là mọi người sẽ đồng ý!"
Lúc này vợ thôn trưởng mở miệng nói: "Đây là Ôn cô nương đưa bạc cho thôn dân thôn chúng ta đâý! Mọi người không có lý do gì mà không đồng ý!"
Thôn trưởng: "Ôn cô nương, cô tính toán nhận thầu bao nhiêu mẫu hồ nước?"
Ôn Noãn: "Phùng gia thôn có bao nhiêu mẫu hồ nước?"
"Thôn chúng ta có hơn bảy mẫu, nếu mà không đủ, thôn bên cạnh có hơn ba mẫu, ta có thể thương nghị với thôn trưởng thôn bên cạnh một chút, xem bọn họ có nguyện ý cùng nhau nuôi cua hay không."
Ôn Noãn gật đầu: "Có thể, thôn trưởng thương lượng đi, ngày mai có thể để Viên quản gia đưa ông vào thành nói cho ta biết, thuận tiện ký kết công văn hợp tác!"
Thôn trưởng gật đầu: "Tốt! Buổi sáng ngày mai ta nhất định có thể trả lời cho Ôn cô nương, việc này thôn dân đa số sẽ đồng ý, sau đó ta sẽ bảo thôn dân chuẩn bị hồ nước."
Ôn Noãn: 'Không vội, tháng chín hàng năm cùng tháng một năm sau mới là thời điểm tốt nhất để cua đẻ trứng, cua giống còn phải nuôi đến kích cỡ nhất định. Đến lúc đó trong vòng hai tháng sẽ vận chuyển cua giống đó trở về. Để cuối năm thôn dân bán cá xong, trước tiên cứ nuôi dưỡng cây thủy sinh trước là được. Phương pháp cụ thể ta sẽ viết ra. Đến lúc đó ta cũng sẽ phái người tới dạy mọi người nuôi cây thủy sinh như thế nào."
"Vậy thì thật là không thể tốt hơn!"
Mọi chuyện đều đã thương lượng xong, thời gian cũng không còn sớm, Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên lập tức cáo từ.
Sau khi bọn họ rời đi, thôn trưởng lập tức tụ tập thôn dân tới thương nghị chuyện lớn này.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên từ thôn Phùng gia trở lại kinh thành, vào lúc đi qua cửa hàng bạc thấy trước cửa có rất nhiêu người vây quanh, làm ùn tắc giao thông.
Xe ngựa đều không qua được.
"Nhường đường một chút! Xin nhường đường một chút." Lâm Phong lớn tiếng nói.
Đám người kia vừa nhìn thấy xe ngựa của Vương phủ đều vội tránh ra.
Ôn Noãn vén mành xe ngựa lên nhìn thoáng qua.
Không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Đình Hiên và Lâm Đình Nhã.
Lâm Đình Nhã ngày hôm qua đã chuyển đến phủ tướng quân.
Giờ phút này có một phụ nhân mặc quần áo rách nát quỳ dưới chân hai người.
Phụ nhân kia ngồi ở dưới đất, khó lóc kể lể với cả hai: "Lâm Đình Nhã, ngươi là đồ bất hiếu! Cha ngươi nuôi ngươi lớn như vậy, hiện tại cha ngươi gặp nạn không có nhà để về, còn ngươi cả thân quần là áo lụa, mặc vàng đeo bạc, còn đi vào cửa hàng bạc để mua thật nhiều trang sức vàng, cha ngươi cũng chỉ muốn về phủ của ngươi để sống cùng, có một nơi che nắng mưa cũng không được sao? Ngươi thật sự để chúng ta phiêu bạt đầu đường xó chợt"
Lâm Đình Hiên tái mặt đứng ở một nơi: "Đã ồn ào đủ chưa! Cút!"
Dân chúng vây xem nghe vậy đều chỉ trỏ hai huynh muội: "Haiz đây là máu mủ ruột thịt sao? Bất hiếu như vậy không sợ thiên lôi đánh xuống hả? Thế mà còn nói cha mẹ mình cút đi!"
"Nếu ta sinh ra loại vô ơn không nhận cha mẹ này, ta đã sớm dìm cho nó chết rồi! Đúng là đại nghịch bất đạo!"
"Thật đúng là quá đáng, hai người này vừa rồi còn đến cửa hàng bạc, còn chỉ vào trấn điếm chỉ bảo kêu chưởng quầy lấy ra cho họ xem, còn hỏi chưởng quầy còn bộ nào tốt hơn không! Muốn mua thêm vài bộ để dùng dần! Chưởng quầy lập tức mời vào gian phòng trên lầu!! Hơn nữa vào lúc chưởng quầy tiễn bọn họ xuống lầu đều là cúi đầu khom lưng! Chắc chắn đã mua rất nhiều trang sức!"
"Trời ạ! Trấn điếm chi bảo là châu báu, hình như là phải năm vạn lương đúng không? Còn hỏi có bộ nào tốt hơn không? Như vậy thì còn có nhiều bạc hơn, chắc chắn rất giàu có, thế mà ngay cả cha mẹ cũng không nhận! Còn kêu cha mẹ cút! Đúng là không phải người!"
"Không phải người, đuổi cả cha mẹ ra khỏi nhà mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận