Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1226: Minh Quân Chính Là Minh Quân

Chương 1226: Minh Quân Chính Là Minh QuânChương 1226: Minh Quân Chính Là Minh Quân
Gương mặt Lý thừa tướng đỏ lên, ông ta cũng muốn có chiến tích.
Nhưng mà vừa rồi ông ta chính là người đầu tiên đứng ra phản đối, hiện tại mở miệng nói mình cũng muốn thử xem, như vậy không phải là tự vả miệng mình sao?
Thôi, đến lúc đó ông ta sai người đi xem rốt cuộc nuôi cá trong ruộng lúa này là làm như thế nào, chính mình cũng lấy vài mẫu ruộng nước ra thử xem.
Thuê một người giỏi trông hoa màu về nghiên cứu, đến lúc đó ai trồng ra lúa nước có sản lượng cao, ai nuôi cá vừa mập vừa ngon thì công lao lớn này sẽ rơi trên đầu người đó!
Hoàng Thượng rất vui mừng khi các quan viên tích cực nếm thử, ông nghĩ đến mục đích ra cung lần này: "Tuệ An quận chúa có rảnh hay không? Chúng ta cùng ra ngoài thành nhìn xem?”
Ngoại thành đã làm ra quy hoạch, Hoàng Thượng muốn tự mình đi nhìn xem, xem thử có nơi nào cần thay đổi hay không.
Ôn Noãn còn chưa châm cứu cho Phùng Tử Lâm nữa, nàng lắc đầu: "Bam Nạp Lan lão gia, ta còn phải chữa bệnh cho đứa nhỏ này, sau đó sai người đưa thằng bé về nhà, nếu không cha mẹ thẳng bé sẽ sốt ruột, cho rằng ta lừa bán hài tử"
Nắng gay gắt như vậy, Ôn Noãn không muốn đi ra ngoại thành cùng bọn họ đâu.
Thôn trưởng nghe vậy, trong lòng khiếp sợ, Tuệ An quận chúa thế mà lại dám từ chối Hoàng Thượng?
Ông ấy vừa định nói có thể cùng Lâm Lâm chờ Tuệ An quận chúa bận bịu xong.
Không ngờ Hoàng Thượng lại nhìn thoáng qua Phùng Tử Lâm ngoan ngoãn đứng ở bên người Ôn Noãn, cũng không miễn cưỡng: "Nếu Tuệ An quận chúa có việc bận, vậy ngươi đi bận việc trước đi! Thập Thất, ngươi cùng ta đi ra ngoại thành! Chúng ta đi thôi!"
Trị bệnh cứu người rất quan trọng, ngoại thành thì lúc nào cũng có thể xeml
Vì thế đoàn người lập tức di ra ngoài!
Ôn Noãn hành lễ: "Cung tiễn Nạp Lan lão gia."
Đợi cho Hoàng Thượng dẫn người mênh mông cuồn cuộn rời đi, Ôn Noãn mới nói với Phùng Tử Lâm: "Lâm Lâm chờ lâu rồi đúng không! Nào, ngồi xuống, tỷ tỷ bắt mạch cho ngươi."
Thôn trưởng muốn hỏi Ôn Noãn là người nọ có phải đương kim hoàng thượng hay không, nhưng ông ấy há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Vừa rồi lời nói của ông ấy đã có rất nhiều lỗ hổng.
Không ngờ đương kim hoàng thượng lại dễ nói chuyện như vậy!
Minh quân chính là minh quân!
Thôn trưởng ngồi ở bên cạnh cảm thán, cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh của đương kim hoàng thượng cùng quan to trong triều đình.
Ông ấy cũng từng ảo tưởng đứng ở trên Kim Loan Điện, trước mặt ngôi cửu ngũ, dõng dạc hùng hồn biểu đạt chính kiến và khát vọng rộng lớn của mình!
Hiện tại nghĩ lại, mình thật sự ngu muội, vô tri và có nhiều thiếu xdtl
Ôn Noãn cũng không biết trong lòng thôn trưởng đang nghĩ cái gì.
Phùng Tử Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó vươn tay ra. Ôn Noãn lập tức đặt tay lên mạnh đập của thằng bé, thăm mạch một chút, sau đó nói thôn trưởng chờ một chút, hoặc là đi tham quan sân cũng được.
Sau đó nàng dẫn theo Phùng Tử Lâm đi đến dưỡng sinh uyển châm cứu.
Dưỡng sinh uyển có một phòng dành riêng cho việc châm cứu.
Bên trong có giường bệnh, độ cao thích hợp, tiện lợi cho việc châm cứu.
Phùng Tử Lâm đi theo bên người Ôn Noãn bước vào dưỡng sinh viên, nhìn thấy rất nhiều hài tử trạc tuổi với tỷ tỷ của thằng bé đang ở nơi đó phơi dược liệu hoặc là nghiền nát dược liệu, trong sân rộng lớn vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ sân đều thoang thoảng một mùi thuốc nhàn nhạt.
Mọi người thấy Ôn Noãn đi vào, động tác không dừng lại, sôi nổi chào hỏi: "Tam cô nương, phúc an."
“Tam cô nương, phúc an."
Ôn Noãn gật đầu xem như đáp lại, sau đó dẫn theo Phùng Tử Đồng vào tòa nhà cao ba tầng.
Vào phòng, Phùng Tử Đồng ngửi được mùi thuốc đậm hơn.
Cậu liếc mắt quan sát căn phòng này một chút, phát hiện có một tủ thuốc rất lớn dựa vào vách tường.
Còn có giá đựng đồ, trên giá có rất nhiều cái chai lớn lớn bé bé.
Ở góc tường còn chất đống một ít bình rượu thuốc.
Cái này còn lớn hơn trong dược phòng cậu nhìn thấy ở trấn trên!
Sao lại có người mở phòng thuốc ở trong nhà của mình?
Phong Niệm Trần và Ôn Nhiên nghe thấy tiếng động nên đi ra.
Ôn Noãn nhìn hai mắt thâm quầng của Phong Niệm Trần, hoảng sợ nói: "Tối hôm qua hai người các huynh lại luyện đan dược suốt một đêm sao? Không cần liều mạng như thế đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận