Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1228: Mai Cậu Có Thể Không Tới Không?

Chương 1228: Mai Cậu Có Thể Không Tới Không?Chương 1228: Mai Cậu Có Thể Không Tới Không?
Ôn Noãn bật cười: "Được rồi, đừng đùa thắng bé, không phải tối hôm qua muội thức luyện đan một đêm sao? Sao lại có tỉnh thân châm cứu, mau đi nghỉ ngơi đi!"
Đúng là Ôn Nhiên đang đùa thằng bé, mặc dù tối hôm qua nàng gần như ngủ một đêm, hiện tại rất dư thừa tinh lực!
Nhưng vẫn đừng nên dọa tiểu hài tử, người bị bệnh tim sẽ không chịu nổi.
Ôn Noãn nói với Phùng Tử Lâm: "Chúng ta đi vào châm cứu đi!"
Phùng Tử Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Nhiên nói: "Tam tỷ, muội không buồn ngủ, muội đi vào học tập một chút, thuận tiện làm trợ thủ cho tỷ!"
"Được!"
Phong Niệm Trần thật sự rất muốn trở về ngủ, nhưng mà hắn cũng chưa từng nhìn thấy châm cứu cho người bệnh tim thế nào, cho nên hắn cũng đi theo vào trong.
Mấy người nối đuôi nhau đi vào phòng trị liệu, Ôn Noãn đưa một viên thuốc cho Phùng Tử Lâm, nhẹ giọng nói: "Uống viên thuốc này đi, sau đó ngươi cởi áo trên ra, nằm trên giường."
Ôn Noãn xoay người đi lấy ra một bộ kim châm đã được tiêu độc.
Phùng Tử Lâm đang chuẩn bị cởi quần áo, ngày hôm qua cậu đã được châm cứu một lần rồi.
Đứa trẻ 4 tuổi vẫn chưa biết cái gì là thẹn thùng.
Chỉ là cậu lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện:
Ôn Nhiên ở bên cạnh nhìn, Phong Niệm Trần cũng ở bên cạnh nhìn.
Nhìn cậu cởi quần áo!
Phùng Tử Lâm: "..."
Sao lại cảm thấy mình giống với con heo sắp sửa bị làm thịt vào năm mới vậy?
Nhất định là ảo giác!
Ôn Noãn cầm kim châm xoay người lại: "Sao còn chưa cởi quần áo ra? Không biết cởi sao?"
Ôn Nhiên tiến lên: "Ta giúp ngươi cởi!"
"Không, không cần, ta biết.' Gương mặt Phùng Tử Lâm đỏ lên, lập tức nói.
Cậu bé vụng về cởi áo trên ra rồi nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay, để lộ ra tâm trạng sợ hãi của cậu bé.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ hơn 4 tuổi.
Động tác của Ôn Noãn rất nhanh, nàng đâm kim châm vào, thậm chí Phùng Tử Lâm còn không có một chút cảm giác nào.
Hơn nữa rất nhanh chỗ ngực đã truyền đến luồng khí ấm áp, làm cậu bé cảm thấy cả người thoải mái.
Mười lăm phút trôi qua, Ôn Noãn thu kim châm lại: "Được rồi!"
Phùng Tử Lâm lập tức ngồi dậy, mặc quần áo vào.
Ôn Nhiên hỏi: "Có cảm giác gì?"
Phùng Tử Lâm: "Có cảm giác ấm áp, ngoài ra không còn cảm giác gì khác."
Ôn Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tam tỷ, ngày mai có thể cho muội thử một lần không?" Phùng Tử Lâm: '..."
Ngày mai cậu có thể không tới không?
Sao cứ có cảm giác như tiểu hài tử chơi đóng vai gia đình, giả làm đại phu vậy?
Ôn Noãn cười: "Về sau lại nói, ngày mai không được!"
Phùng Tử Lâm nhẹ nhàng thở ral
"Được rồi!" Ôn Nhiên lộ ra vẻ mặt mất mát.
Bời vì nàng quá nhỏ tuổi, cho nên không có ai tin tưởng y thuật của nàng!
Sau khi tiễn Phùng Tử Lâm và thôn trưởng rời đi, Ôn Noãn lại đến ngoại thành một chuyến.
Đoàn người Hoàng Thượng còn đang đi xem xét khắp nơi. Di hơi xa một chút.
Chỉ có Hộ Bộ thượng thư vẫn còn ở gần đây.
Hộ Bộ thượng thư là muốn nhìn xem ngoại thành này rốt cuộc nên xây dựng như thế nào để tiết kiệm tiền bạc nhất có thể.
Có thể tiết kiệm được một lượng thì là một lượng, không phải sao?
Hôm nay phó đốc công đang chỉ huy người bắt đầu lót đường, giờ phút này Hộ Bộ thượng thư đứng ở bên cạnh nhìn mọi người lót đường.
Bình thường việc lót đường này là triều đình bỏ vốn, nhưng Tuệ An quận chúa không giống như những người khác, còn chủ động lót đường, thật sự là lòng mang thiên hại
Lòng mang triều đình!
Mở cửa hàng cũng là chính mình tự lót đường.
Thật đúng là không thể tốt hơn được nữa!
Hộ Bộ thượng thư cảm thấy tóc trên đỉnh đầu ông ấy có thể ở lâu thêm một năm, không rụng nhanh như vậy!
Ôn Noãn đi đến bên người Hộ Bộ thượng thư, hành lễ: "Phương đại nhân."
Ở Nạp Lan quốc, danh hiệu quận chúa của Ôn Noãn là từ nhất phẩm, Hộ Bộ thượng thư cũng là từ nhất phẩm.
Nhưng Hộ Bộ thượng thư có thể làm ông nội của mình, hơn nữa người này cũng rất đáng giá được người khác ton kính.
Cho nên Ôn Noãn hành lễ vãn bối với ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận