Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 125: Xong Rồi

Chương 125: Xong RồiChương 125: Xong Rồi
Hơn mười quan sai nghe thấy thanh âm quen thuộc này cũng hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng quay đầu lại, sau đó bùm, bùm.
Quy đầy đất: "Ti chức gặp qua đại nhân."
Dứt lời cúi đầu, nghẹn họng cũng không dám ho một cái.
Thôn dân không phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, càng hứng phấn, xem ra địa vị của Tiền tú tài ở trong quan phủ thật sự không tệ, còn khiến cho cả huyện lệnh đến để chống lưng cho ông tai
Trong lòng thôn dân, trưởng thôn là quan nhỏ, trấn trưởng là quan lớn, huyện thừa là nửa bầu trời! Còn huyện lệnh chính là bầu trời xanh trên đầu! Là thổ hoàng đết
Tiền tú tài trở thành điển sử làm việc cho huyện thừa, hắn có thể đi ngang ở trong huyện!
Bây giờ huyện lệnh còn đến giúp Tiền thủ nhân, vậy sau này bọn họ - người của thôn Tiền gia, đi ra ngoài cũng có thể đi ngang.
Mọi người không tự giác sôi nổi nhường ra một con đường, quỳ xuống, so le không đồng đều hành lễ nói: "Thảo dân tham kiến đại nhân."
Trong viện chỉ còn lại ba người Ôn Noãn còn Ôn Nhu vốn định quỳ, nhưng mà Ôn Noãn lôi kéo tay nàng ấy nên quỳ không được.
Tiền bà tử thấy vậy, không nhịn được cho bọn họ một ánh mắt xem thường, nhìn thấy huyện lệnh đại nhân còn không quỳ, chờ bị đánh trượng đi!
Một con sói dẫn đầu tiến vào, đi theo phía sau nó là ba vị nam tử phong thần tuấn lãng, giống như tinh hoa đất trời.
Đặc biệt là nam tử dẫn đầu ở giữa, lóa mắt giống như tia nắng giữa bầu trời, tuấn dật bất phàm, quý khí bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiền Tú Cẩm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người tới, trong lòng bang bang thẳng nhảy.
Nàng ta nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng.
Con sói Đại Hôi chạy đến bên người Ôn Noãn, lang mô cẩu dạng lắc cái đuôi với Ôn Noãn: Tiểu tỷ tỷ, ta dẫn quan tướng đến rồi!
Ôn Noãn đọc hiểu mấy thứ đó từ trong đôi mắt nhỏ lấy lòng này, sờ sờ đầu của nó.
Âu Dương Hoài An mắt lạnh nhìn Tiền tú tài, ông ta chính là vương pháp?
Ngay cả hắn cũng không dám nói như thết
"Tiền thủ nhân, ông chính là vương pháp?!"
"Tiền nhân biết sai! Tiểu nhân không dám! Đại nhân tha mạng!" Đầu Tiền thủ nhân cúi xuống đất, động cũng không dám động!
Hiện trường ngơ ngác tĩnh lặng!
Mọi người cũng không dám ho he một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên không nhanh không chậm đi đến trước mặt Ôn Noãn, dường như không nhìn thấy một đống người đầu đen đang quỳ trên mặt đất: "Ôn thúc, tiểu nha đầu, gặp được đại tỷ chưa?"
Ôn thúc, tiểu nha đầu, đại tỷ, xưng hô thân thiết như thế khiến cho thôn dân đang quỳ đầy đất cũng không kịp phản ứng.
Sau khi sực tỉnh người lại, đầu chỉ nhảy ra hai chữ: Xong rồi! Ba người này không phải đến chống lưng cho Tiền tú tài.
Mà đến chống lưng cho cả nhà của đứa con dâu nuôi từ bé kial
Cặp mắt lạnh băng của Ôn Noãn nhìn vào Tiền tú tài: "Chưa được, có người không cho đón về."
"Không cho đón?" Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu dùng đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiền điển sử đang quỳ trên mặt đất sợ tới mức túa mồ hôi lạnh: "Tiên vương pháp, Tiền đạo lý, Tiền đại nhân không cho muội đón về sao?"
Tiên vương pháp, Tiền đạo lý, Tiền đại nhân, từng tiếng này, châm chọc cỡ nào!
Cái người vừa diễu võ dương oai, coi cả thiên hạ là của ta lúc nãy lập tức trở nên nhát như cáy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận