Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1238: Khởi Hành

Chương 1238: Khởi HànhChương 1238: Khởi Hành
Ôn Noãn lại dặn dò một lúc.
"Ừm."
Tiểu cô nương đã từng nói qua chuyện phải bảo vệ môi trường khi xây dựng xưởng giấy, lúc Ninh Hoài Kiệt mở xưởng thì nàng cũng đề cập đến việc bảo vệ môi trường, lần trước chế tạo nông dược cũng từng nhắc tới việc bảo vệ hoàn cảnh, khi lập kế hoạch xây dựng thêm ở ngoài thành nàng cũng nói qua việc này.
Thái bình thịnh thế, rất nhiều phân xưởng mọc ra như nấm mọc sau mưa, điều này đúng là cần chú ý, ai không muốn non xanh nước biếc, bầu trời xanh và không khí trong lành chứ!
Ngày hôm sau, đám người Ôn Gia Thụy sáng sớm đã áp giải tù binh Đông Lăng đi sứ.
Hàng trăm chiếc xe tù nhân được một ngàn tinh binh hộ tống, trùng trùng lớp lớp ra khỏi thành.
Dân chúng bên trong thành hô lớn: "Cẩu tặc Đông Lăng, cút khỏi Nạp Lan quốc của chúng tai"
"Không biết liêm sỉ, không có đạo đức, cẩu tặc Đông Lăng chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Nạp Lan quốc chúng ta mà thôi! Thế mà lại dám cắn ngược lại chủ nhân! Kẻ vô ơn như vậy nên bị đánh chết!"
"Tiêu diệt Đông Lăng, lấy lại danh dự cho Nạp Lan!"
Các tướng sĩ của Đông Lăng quốc đều cúi đầu, trong lòng cũng xấu hổi
Giờ phút này bọn họ thật sự hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng miệng đã bị chặn lại!
Vị võ tướng của Đông Lăng quốc nắm chặt tay, nuốt xuống sự nhục nhã này.
Một đường quay về Đông Lăng, đường xá xa xôi.
Hy vọng Hoàng thượng có thể cử người ra cứu bọn họ ở nửa đường.
Nếu không để cho sứ giả của Nạp Lan quốc đưa bọn họ đến Đông Lăng, thì bọn họ còn thảm hơn so với chết!
Bên ngoài cửa thành, Ôn Noãn đứng ở bên cạnh tiễn biệt.
Tướng lĩnh của Đông Lăng quốc vừa thấy Ôn Noãn thì đôi mắt cũng co rút lại, trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như bị tẩm độc.
Chính là người này đã bắt lấy bọn họ, khiến bọn họ chết cũng không được.
Nếu có cơ hội xoay chuyển, những sự sỉ nhục hôm nay hắn tất nhiên sẽ xin trả gấp bội!
Ôn Noãn cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dừng ở trên người mình, nàng liếc nhìn qua, khóe miệng khẽ nhếch: "Tướng sĩ Đông Lăng, xin yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ đưa các ngươi trở vê Đông Lăng an toàn!"
Vị võ tướng kia của Đông Lăng: '...'
Ai muốn về Đông Lăng, hắn tình nguyện chết ở Nạp Lan quốc!
Ánh mắt hắn nhìn Ôn Noãn càng thêm hung ác!
Ôn Noãn quay đầu lại, giống như không thèm để hắn vào mắt!
Người sắp chết thì còn sợ gì nữa!
Hắn nghĩ đến khi hắn trở lại Đông Lăng có thể còn sống không?
Sỉ nhục hôm nay của hắn không phải chỉ dành cho mỗi mình hắn, muốn trách, thì trách hắn bản lĩnh không bằng người ta mà còn đi xâm lược nước khác!
Ôn Noãn đi đến bên người Ôn Gia Thụy, nàng đưa cho ông ấy một cái bình: "Cha, nếu bọn họ không nghe lời, cha dùng vật ở bên trong đối phó với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời!" Nhóm binh lính Đông Lăng nhìn thấy vật trong tay On Noãn, trong mắt đều là sợ hãi.
Ôn Gia Thụy thu hết vào mắt, ông nhận lấy: "Được! Noãn nhi cũng mau hồi phủ đi! Cha phải đi đây!"
Ôn Noãn gật đầu: "Cha, cữu công gia, một đường cẩn thận, con chờ mọi người đòi lại sự công bằng cho Nạp Lan quốc!"
Vương Kiêu gật đầu: "Chắc chắn, nô lệ lừa dối chủ nhân, nên được dạy dỗ! Xuất phát!"
Ôn Noãn tránh ra vài bước.
Hơn một ngàn đội ngũ cưỡi ngựa chậm rãi rời đi.
Trong một quán trà bên ngoài mười dặm, một người mặc áo bào tro, nét mặt của hắn ta cũng giống như những người đang uống trà ở đó.
Khi đoàn sứ giả đi ngang qua, tâm mắt của hắn ta cũng giống như những người trong quán trà, đều nhìn qua đó.
Đông Lăng tướng quân trong xe chở tù vừa nhìn thấy hắn thì đồng tử đã co rút lại, trong lòng vừa vui vừa buồn!
Hoàng thượng cho người đến giết bọn họ hay là cứu bọn họ?!
Nam nhân mặc áo bào tro cụp mắt, cúi đầu uống trà, dáng vẻ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong quán trà còn có người bán hàng rong từ Nam ra Bắc, cũng đang âm thâm chú ý đoàn người sứ giả.
Gã ta lang lặng đánh giá nhân số và thực lực của những người đó ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận