Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1266: Gặp Lại

Chương 1266: Gặp LạiChương 1266: Gặp Lại
"Không muốn bị đánh thì mau cút nhanh!" Một gã đại hán giơ nắm đấm lên huơ qua lại trước mặt nữ tử.
Nữ tử sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi vê phía sau, sau đó không ngờ đã ngã ngồi trên mặt đất.
Người trên đường chỉ trỏ vào nàng ta.
"Đi làm nữ tử thanh lâu luôn đi! Nếu đã vào thanh lâu rồi thì còn giả vờ thanh cao làm gì, còn bán nghệ không bán thân!"
"Cái gì mà bán nghệ không bán thân, chẳng qua chỉ là thủ đoạn bịp bợm thôi! Chỉ là muốn quyến rũ để có một người giàu có thôi"...
Nử tử sắc mặt tái nhợt nhìn thoáng qua những người kia, nghe bọn họ chỉ trỏ nói, nàng ta nhịn không được che mặt chạy đi.
Sau đó khi đi ngang qua xe ngựa của Lâm Đình Nhã đã vấp chân, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Phu xe vội kéo dây cương ngựa, khiến cho ngựa dừng lại.
May mắn vì có nhiều người nên xe ngựa chỉ có thể vừa đi một chút đã dừng, cũng không đi được nhanh.
Phu xe vội xuống khỏi xe ngựa hỏi: "Co nương, cô không sao chứ?"
Nử tử ôm chân mặt đau đớn, nàng ta muốn đứng dậy nhưng không đứng được.
Nghe thấy câu hỏi, nàng ta ngẩng đầu, lắc lắc đầu, đỏ mặt, dáng vẻ áy náy: "Không sao, thật xin lỗi, là do ta hấp tấp. Không liên quan đến ngươi, ngựa của ngươi không có làm ta bị thương."
Nói xong nàng ta có ý muốn đứng dậy để tránh qua một bên.
Nhưng mà chân vô cùng đau đớn khiến nàng ta phải há miệng thở dốc, lân nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Đình Nhã lúc này mới nhìn rõ mặt của nàng ta: Đây chẳng phải nữ tử ngày đó đã cầu cứu nàng ấy vì gặp được người bắt cóc sao!
Đây là đã thoát khỏi người bắt cóc, lại đến thanh lâu bán nghệ sao?
Nàng ấy thấy vậy cũng nói với nha hoàn mình: "Thải Hồng, ngươi đi đỡ cô nương kia lên xe ngựa đi! Chúng ta đưa nàng đến y quán."
Thải Hồng gật đầu: "Dạ, tiểu thư!"
Thải Hồng đi đến bên cạnh nàng nâng nàng ta dậy, cũng nói với nàng ta: "Cô nương, tiểu thư nhà ta mời cô nương lên xe ngựa, tiểu thư nhà ta sẽ đưa cô nương đến y quán."
Nữ tử nghe vậy cũng nhìn qua, vừa thấy Lâm Đình Nhã nàng ta có hơi bất ngờ một chút, sau đó nở nụ cười, nàng ta nén chịu cơn đau ở chân khập khiễng bước tới khó tránh khỏi vui mừng nói: "Cô nương, lại là cô! Ngày đó cảm ơn các người đã ra tay cứu giúp nên ta mới có thể trốn thoát! Ngày đó vẫn còn chưa kịp nói lời cảm tạ, trong lòng ta luôn cảm thấy tiếc nuối không an lòng, may mắn hôm nay lại gặp cô nương!"
Nói xong, nàng ta chịu đựng cơn đau, hành lễ với Lâm Đình Nhã: "Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương! Đại ân đại đức này, Ánh Mai suốt đời khó quên!"
Nói xong, nàng ta còn cúi người, nhưng mà vì chân đau nên đứng không vững, cả người đều nghiêng ve một phía.
May mắn nha hoàn của Lâm Đình Nhã tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng ta.
Lâm Đình Nhã vội nói: 'Chân cô nương bị thương, lên xe ngựa trước rồi nói saul Ta đưa cô nương đến y quấn."
Thải Hồng giúp nàng ta lên xe ngựa.
Lâm Đình Nhã nói với phu xe: “Đi y quán trước. Tuy trong xe ngựa cũng có thuốc, nhưng nàng ay không phải đại phu cũng không biết chân của nữ tử này có trật khớp không, cho nên cần đưa nàng đến y quán để xem.
Sau khi nữ tử lên xe ngựa, lại quỳ dập đầu với Lâm Đình Nhã: "Đa tạ cô nương, cô nương đúng là người tốt! Nhưng mà ta không cần đi y quán, chân của ta không sao nên sẽ nhanh chóng tốt thôi!" Nói xong nàng ta lại cử động chân của mình, lại nhịn không được thở dốc vì đau.
"Vẫn nên đến y quán xem vết thương đi! Bị thương chân cũng có thể là chuyện lớn, cũng có thể là chuyện nhỏ, lỡ như để lại di chứng thì sẽ rất nguy hiểm! Mọi người ngày đó đều được cứu ra hết không?”
"Đã được cứu hết, Thuận Thiên phủ doãn đại nhân cũng đã thông báo cho người nhà của các nàng đi đón các nàng. May mắn gặp được cô nương, nếu không chúng ta đều chết thảm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận