Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1294: Có Mẹ Sinh Mà Không Có Mẹ Dạy

Chương 1294: Có Mẹ Sinh Mà Không Có Mẹ DạyChương 1294: Có Mẹ Sinh Mà Không Có Mẹ Dạy
Khi hoa Mau Đan nở khắp đình viện, đúng thật rất đẹp, nhưng mà xem nhiều cũng thấy thị giác cũng mệt nhọc, loại hoa hồng này tản ra hơi thở mộng ảo, bông hoa lại là loại mà mọi người chưa từng nhìn thấy qua, khó tránh khỏi làm người cảm thấy kinh diễm.
Cho dù là Ôn Noãn cũng có chút ngoài ý muốn, vườn hoa Hàn gia lại có thể trồng ra hoa hồng Juliet!
Vào kiếp trước, nàng đã từng thử qua một đóa có giá cao mấy trăm vạn, bởi vì nàng có mây tía, dùng suy nghĩ khống chế mây tím, kiếp trước cũng có chút hiểu biết với hoa hồng .Juliet, cho nên mới trồng ra.
Tứ đại vườn hoa quả nhiên là danh bất hư truyền!
Hàn Thi Ngữ cười: "Mỗi người mỗi vẻ đi! Mẫu Đơn đẹp là trương dương, tráng lệ huy hoàng, nó lại là hàm súc, cao quý điển nhã, độc đáo vô song, đã có nội hàm, lại có vẻ ngoài đẹp đế! Nhưng mà hoa này có điểm không tốt duy nhất chính là nó không giống Mẫu Đơn, mỗi năm đều có thể nở hoa. Hoa này mười lăm năm mới nở rộ một lần"
Lý Uyển Uyển: "Mỗi năm Mẫu Đơn đều có thể nở hoa thì có cái gì hiếm lạ? Mười lăm năm mới nở một lần mới càng có thể chứng minh hoa này trân quý! Hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mười lăm năm, mới nở rộ trong một sáng sớm, làm mọi người kinh diễm! Khó trách hoa này mỹ lệ độc đáo như thế, ý nhị phi phàm."
Những người bên cạnh nghe xong lời này đều sôi nổi gật đầu.
Hoa càng dễ trồng, càng dễ nở, vậy càng không thú vị.
Trên đời này đều là vật có số lượng càng ít thì càng quý giá!
Đặng Lạc Sam không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Thi Ngữ, không ngờ vườn hoa của các ngươi có thể trồng ra loại hoa tập hợp đặc sắc của Mẫu Đơn và hoa hồng, không hổ là tứ đại hoa tràng! Lần này tên tuổi vườn hoa hoàng gia ta dám cam đoan là của vườn hoa nhà các người!"
Hàn Thi Ngữ ccười: "Còn mười cái trấn điếm chi bảo của các vườn hoa khác vẫn chưa xuất hiện! Mỗi một vườn hoa trông hoa trăm năm, đều có thực lực mạnh mẽ, lời này đã nói quá sớm rồi!"
Đặng Lạc Sam: "Thi Ngữ, ngươi thật sự quá khiêm tốn, tranh cử vườn hoa hoàng gia, không phải vườn hoa nào trông ra được loại hoa xuất thế độc nhất vô nhị thì vườn hoa đó sẽ thắng lợi sao?! Hoa hồng vương hậu này cử thế vô song, độc nhất vô nhị trên đời, lại có thể so sánh với vua của các loài hoa là Mẫu Đơn! Tên tuổi vườn hoa hoàng gia nếu mà không thể rơi vào vườn hoa của nhà ngươi thì ta hoài nghi lần cạnh tranh này không công bằng! Lâm cô nương, cô cũng là người trông hoa, cô thấy ta nói có đúng hay không?"
Đặng Lạc Sam cố ý hỏi Lâm Đình Nhã đang ngồi đối diện ở trước mặt mình một câu.
Khi nàng ta hỏi câu này, đôi mắt còn nhìn thoáng qua Ôn Noãn.
Lâm Đình Nhã cười, hoa hồng vương hậu này còn không phải là hoa hồng Juliet mà Noãn Noãn trồng ra được hay sao?
Vườn hoa các nàng đều có, lại còn có không ít, cho nên có là trấn điếm chi bảo thì nàng cũng không hiếm lall
Nàng ấy nghĩ đến vừa rồi Ôn Noãn trả lời, nàng ấy cười cười: "Nếu không thì đánh cược đi? Mười vạn lượng."
Biểu cảm của Đặng Lạc Sam cứng đờ.
Những người chơi cùng Tuệ An quận chúa đều là biến thái!
Há mồm ngậm miệng chính là đánh cược!
Thấy các nàng liền có cảm giác hơi thở con buôn đập vào mặt!
Nhưng mà chỉ sợ Lâm Đình Nhã càng không bằng Tuệ An quận chúa, từ nhỏ vừa câm vừa mù, chỉ sợ đến một chữ to cũng không biết viết! Còn không phải là ỷ vào Tuệ An quận chúa, hai huynh muội một người có khởi điểm là xa phu, một người là nông dân chuyên trồng hoa, đứng ở trước mặt mình khoe khoang cái cái gì?! Thật là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận