Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1303: Thứ Này Se Hu Chết Người Đó

Chương 1303: Thứ Này Se Hu Chết Người ĐóChương 1303: Thứ Này Se Hu Chết Người Đó
Lời nói ra như gươm giáo là cái quỷ gì?
Đây là đang chê cười nàng ta nói chuyện ác độc sao?
Khuôn mặt Đặng Lạc Sam nháy mắt đã tức giận đến hết xanh lại trắng, trắng rồi lại xanhI
Rốt cuộc thì ai mới là kẻ nói ra lời như gươm giáo, nàng không tự mình hiểu được hay sao?
Ôn Noãn cũng không quan tâm tới nàng ta, nàng quay đầu nói với những nông dân trồng hoa: "Đi thôi! Chẳng phải mọi người muốn đến Đào Nhiên cư sao? Đi nhanh thôi! Không thì trời tối mất!"
Lâm Đình Nhã vội chạy đến đón mọi người: "Đi thôi! Chúng ta đi ăn mừng một chút!"
Những nông dân chuyên trông hoa khác đều phụ họa: "Đi thôi, đi ăn mừng!"
"Đi, bận rộn cả một ngày, sắp chết đói rồi!"
Ôn Noãn không thèm liếc nhìn bọn họ mà dẫn người của mình đi lướt qua đám người Đặng Lạc Sam.
Trương Quốc Bang cố ý đi ở cuối cùng, vào lúc đi ngang người Đặng Lạc Sam còn thấp giọng nói một câu khinh bỉ: 'Không dám cược thì nói không dám cược! Còn nói cái gì gia đình nghiêm khắc, nói chuyện ác độc như vậy! Cái này gọi là có gia giáo? Có cái rắm gia giáo thì có!"
Nói xong, ông ấy đã chạy nhanh như chớp đến chỗ Ôn Noãn phía trước.
Đặng Lạc Sam tức đến mặt cũng tái xanh rồi đen, đen lại xanh!
"Láo xược, ngươi dám..." sỉ nhục tal
Ba chữ sỉ nhục ta còn chưa nói ra, Hàn Thi Ngữ đã lôi kéo nàng ta: 'Được rồi, quân tử không so đo với tiểu nhân, đi thôi!"
Nói xong nàng ta còn thấp giọng nhắc nhở một câu: "Tất cả mọi người còn đang nhìn kìa, cô không nghĩ đến thanh danh của mình sao?"
Nếu không phải hôm nay nàng ta liên tiếp nói giúp mình thì Hàn Thi Ngữ cũng không muốn nhắc nhở nàng ta.
Chỉ là nàng ta cũng đã đến tuổi lấy chồng, cái gì của nàng ta cũng kém hơn đường tỷ Hàn Canh Du, nên nàng ta chỉ có thể bắt đầu kết giao với một ít bằng hữu, để cho con đường của mình dễ đi hơn một chút.
Lúc này Đặng Lạc Sam mới phản ứng lại, nàng ta liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện có rất nhiều người còn đang xem náo nhiệt!
Mặt nàng ta đỏ lên, nàng ta cúi đầu, thấp giọng nói: 'Chúng ta mau đi thôi!"
Vì vậy ba người cũng vội vàng rời đi.
Ôn Noãn cùng các nông dân trồng hoa sau khi ăn cơm xong cũng trở về, tiểu Hắc cũng đã trở lại, nó vừa nhìn thấy Ôn Noãn trở về đã lập tức bay xuống từ tổ chim trên xà nhà, còn mở cánh ra.
Ôn Noãn phát hiện hai móng của nó không ngừng run rẩy, nghĩ đến gần đây nó thật sự đã vất vả, nàng đau lòng xoa đầu của nó, truyền cho nó chút mây tía: "Tiểu Hắc vất vả rồi! Ngày mai ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi!"
Tiểu Hắc được truyền mây tía, nó nhắm mắt lại hưởng thụ, vừa nghe vậy nó đã mở to mắt dùng sức gật gật dầu: "Tiểu tỷ tỷ thật tốt quá! Nó thích nhất làm việc cho tiểu tỷ tỷ!"
Sau khi Ôn Noãn dùng mây tía khiến cho tiểu Hắc hết mệt nhọc, nàng mới lấy tờ giấy nhỏ dưới cánh nó xuống, sau đó lại cho một một lọ đan dược sinh ích khí, tiểu Hắc nhận lấy bình ngọc và bay về tổ chim ngay lập tức!
Tuy hiện tại thân thể đã thoải mái, nhưng nó phải cầm lấy một cái đầu người bay một đường, suýt chút nữa nó đã mệt chết! Sau này có việc làm gì vượt qua một giờ thì không cần gọi nó, để nó nghỉ ngơi cho tốt một chút!
Ôn Noãn mở tờ giấy nhìn thoáng qua.
Bên trên viết chuyện ngày đó bị tập kích trên biển, may mắn đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên mọi người đều bình an vô sự.
Trong đó còn nhắc đến một người có chân dài chân ngắn, và đầu của người đó đã được Tiêu Điện bảo tiểu Hắc mang về đây.
Ôn Noãn: "..."
Khó trách tiểu Hắc đứng mà hai chân cũng không ngừng run rẩy!
Thế mà lại cho một con diều hâu mang theo một cái đầu người bay xa như vậy!
Thứ này nặng như thết
Đúng rồi, đầu người dâu?
Ôn Noãn đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, ngay cả dưới bàn cũng không có, sau đó nàng nhìn về phía tổ chim: "Tiểu Hắc, vật mà ngươi mang về đã để đâu?"
Cũng không thể vứt tùy tiện được!
Thứ này sẽ hù chết người đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận