Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1346: Mua Hết

Chương 1346: Mua HếtChương 1346: Mua Hết
Nạp Lan Cẩn Niên vẫy tay: "Cứ cân lên là được, ta không ăn mấy loại này."
Vừa ngọt vừa ngán, ngon lành gì chứt!
Ôn Noãn nhận lấy, bẻ ra hai nửa, lột vỏ ra, cắn thử một miếng, nàng cười: "Đúng thật rất là ngọt."
Ôn Noãn đưa một nửa còn lại cho Nạp Lan Cẩn Niên: "Thử đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp cúi đầu, cắn một ngụm.
Hắn không khỏi nhớ đến cảnh tượng trước kia, trong lòng mêm mại vô cùng.
Chỉ mong năm nào cũng được ăn hồng do tiểu nha đầu đút.
"Có phải rất ngọt đúng không?" Đôi mắt Ôn Noãn sáng lấp lánh hỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên ăn xong thì lấy khăn ra lau miệng, khẽ lên tiếng: "Ừ, ngọt!"
Mọi nguoi:
Sao nói là không ăn mà?
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ve phía ông chủ đang há hốc mồm, lấy ra một thỏi bạc năm lượng: "Mua hết."
Ông chủ lại sực từ người tự cơn sốc: "Không... Không, không cần nhiều như thết Cái sọt đựng hồng này nhìn qua trông có vẻ nhiều, là do tôi sợ hồng bị đè bẹp, cho nên cứ cách một tầng lại bọc một lớp cỏ tranh mềm xốp, tính cả hai sọt cũng chỉ khoảng 30 cân hồng. Chỉ cần trả 90 văn là được."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong liền nói: "Nhà ông còn hồng không?"
"Có, tôi có trông vài cây hồng trên đỉnh núi, năm nay trên đó treo đầy hồng, ăn cũng ăn không hết. Khu vực đỉnh núi thuộc thôn tôi, cây hồng phát triển khá tốt! Mấy loại cây ăn quả khác không sinh nổi nảy nở tốt như cây hồng, cho nên thôn dân ai cũng trông cây hồng."
Vì nhà nào cũng có vài tấc đất trên đỉnh núi, nhà nào cũng trông mấy cây hồng, nhà nào cũng ăn không hết nên cầm đi bán khắp nơi, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được mấy trăm văn sống qua mùa đông.
Quả hồng vàng óng ánh, vừa mềm lại vừa ngọt, người trong thành rất thích ăn.
Thôn dân không nỡ ăn quá hai quả, đều cầm đi bán, chỉ để lại mấy quả trông xấu xấu cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm.
"Vậy tôi mua hết số hồng nhà ông." Nạp Lan Cẩn Niên nói với giọng không để ý lắm.
Ông chủ lại há hốc mồm một lần nữa, ông hoài nghi mình đã già rồi, nên bắt đầu nghễnh ngấng!
Mua hết số hồng nhà ông?!
Nạp Lan Cẩn Niên cảm thấy ông chủ bán hàng quá chậm chạp, lời của mình nói ra khó hiểu đến vậy sao?
Nạp Lan Cẩn Niên cầm bạc, ông chủ cũng không duỗi tay nhận lấy.
Hắn nhìn thoáng qua Lâm Phong, đưa bạc cho Lâm Phong để hắn tự mình nói chuyện với ông chủ...
Lâm Phong lập tức nhét bạc vào tay ông chủ: "Lão gia gia, thiếu gia nhà tôi muốn mua hết số hồng nhà ông!"
Ông chủ sực tỉnh người lại, cầm bạc không biết phải làm sao: "Cũng, cũng không cần trả nhiều như thế này!"
"Vậy cứ cho là bao gồm cả tiên vận chuyển, còn lại thì coi như tiền thưởng tặng cho lão gia gia!" Lâm Phong cười nói.
Lão gia gia lại nhìn nhìn trời theo bản năng.
Ôn Noãn hỏi: "Ông ơi, thôn của ông ở đâu vậy?"
Ông chủ phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng cúi đầu, đè nén sự kích động trong lòng: "Thôn chúng tôi nằm trong thôn thị đầu, nếu các cô muốn ăn hồng, có thể đến thôn chúng tôi hái, hái thoải mái!"
Dù ông ấy mua lại của thôn dân thì cũng phải mời hai vị quý nhân này ăn!
Có một người phụ nữ bán đậu phộng ở bên cạnh, thấy Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên vừa vung tay đã mua hết sạch.
Quả thật là hâm mộ gần chết!
Bà ta lập tức tiến lên chào mời Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên: "Vị công tử và tiểu thư này, đậu phộng của tôi mới được hái từ hồi sáng sớm khi trời còn chưa sáng, vẫn còn rất tươi, hai người có muốn mua hay không?"
Những người khác cũng sôi nổi nói: "Co nương, cô nương, chỗ tôi có quả mâm xôi. Cô nương, cô chưa bao giờ ăn qua mâm xôi đúng không? Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon! Tới, tới chỗ tôi nếm thử! Được nếm thử miễn phí!"
"Cô nương, chỗ tôi có sơn tra, sơn tra này mua về nấu nước cho hài tử trong nhà uống, giúp ăn ngon miệng! Cô mua một ít cầm về, sau này các cô sinh con, có thể nấu nước cho thằng bé uống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận