Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1347: Nhiều Tiền Nhưng Không Ngu Ngốc

Chương 1347: Nhiều Tiền Nhưng Không Ngu NgốcChương 1347: Nhiều Tiền Nhưng Không Ngu Ngốc
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua sạp bán sơn tra: Sơn tra trông có vẻ ngon, hắn liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái.
Lâm Phong lập tức chạy đi mua sơn tral
"Cô nương, công tử, chỗ tôi có hạt hạnh nhân."
"Cô nương, chỗ tôi có hạt dẻ. "
"Cô nương, chỗ tôi có gà, còn cả thỏ hoang, rất bổ cho cơ thể."
Những người bán thổ sản vùng núi, một người hai người ai cũng thét to gọi Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên.
Cực kỳ nhiệt tình!
Nạp Lan Cẩn Niên không để ý đến người khác, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt nhìn Lâm Phong, bảo Lâm Phong đi mua hết.
Ôn Noãn không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, vừa hay lại đang cần, nên chọn mấy loại tươi ngon, mua một ít.
Đương nhiên cũng có vài người cố ý hô giá cao, tưởng bọn họ bị ngốc.
Giống như vị thím này: "Cô nương đậu phộng chỗ tôi hạt nào hạt nấy vừa tươi ngon vừa đầy đặn, nấu lên ăn vô cùng thơm ngọt! Bảy văn một cân!"
Ôn Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua những hạt đậu phộng đó, cũng không phải quá đầy đặn, nhưng mà đậu phộng đã sắp già rồi, mà bảo hạt động phộng vừa tươi ngon vừa to! Đầy đặn? Hình như là chẳng có hạt nào!
Mua về làm cái gì? Lấy vỏ đậu phộng sao?
Đậu phộng có thể ép dầu, giá cả khá đắt!
Nhưng mà bảy văn một cân?
Đó là giá của một nửa hạt đậu phộng đã phơi khô!
Còn đậu phộng của bà ta, dính đầy bùn ướt, coi nàng là đồ ngốc lắm tiên hay sao?
Bán hai văn, nàng cũng không cần!
Ôn Noãn chỉ cười, liền tránh ra.
Bà thím kia thấy thế thì dùng sức kêu to: "Cô nương, tôi bán rẻ một chút cho cô, năm văn!"
Ôn Noãn cũng không quay đầu lại!
"Bốn văn, cô nương, bốn văn!"
Ôn Noãn vẫn không quay đầu lại như cũ.
"Ba văn, ba văn một cân! Cô nương tôi bán hết cho cô! Tôi đang vội vê nhà nếu không tôi sẽ không bán!"
Ôn Noãn cũng không thèm phản ứng loại người này!
"Năm văn hai cân! Cô nương, đi khắp con phố này cũng không gặp được ai bán đậu phộng rẻ như tôi đâu. Không thể rẻ hơn được nữa!"
Nhưng mà cho dù bà ta có hạ giá thế nào thì cũng không thể giữ chân được Ôn Noãn lại.
Vị thím kia nhìn thấy thế thì không nhịn được thầm mắng trong lòng: Đồ xấu xa, có gì đặc biệt hơn người, rẻ như thế mà còn không mua! Giả vờ cái gì chứ!
Rất nhiều người dù nhìn thấy sắc mặt khó coi của bà thím thì cũng không đồng tình.
Mấy hạt đậu phộng đó của bà ta, mà bán tận năm văn hai cân! Dù có bán một văn cũng chẳng ai thèm mua! Quá non, không phải đậu phộng được phơi khôi!
Cũng chỉ lừa được tiểu cô nương trong thành chẳng hiểu gì cả mà thôi.
Nhưng mà người nông dân trung thực chân chính, thấy đậu phộng chưa đến lúc thu hoạch mà đã bị nhổ hết lên rồi thì cảm thấy rất đau lòng!
Quá lãng phí!
Còn vài người tiếp theo định chơi màn nâng giá nhìn thấy một màn như thế, cũng không còn tâm tư đó nữa.
Tuy rằng người ta nhiều bạc, nhưng không có ngốc!
Mấy thứ này có giá thế nào, chắc hẳn trong lòng ai cũng rõ rành rành!
Khi Ôn Noãn mua đồ sẽ hàn huyên vài câu với những thôn dân bán thổ sản vùng núi.
Ước chừng đi dạo cả một buổi sáng, trên mũi giày màu đen của Nạp Lan Cẩn Niên đã phủ kín bụi, còn dính một cọng lông gà, Ôn Noãn mới dạo xong.
Suýt chút nữa đã mua sạch con phố này!
Ôn Noãn mua hơi nhiều đồ, Trần Hỉ lái xe ngựa đi qua đi lại mấy chuyến, mới vận chuyển hết đồ về.
Giữa trưa, hai người vê đến An Quốc Công phủ.
Nhóm Ôn Noãn lên ngựa đi đến Quốc công phủ, cũng có người leo lên ngựa rời khỏi chợ, đi về phía phủ Tam hoàng tử.
Phủ Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử vẫn đang chơi cờ cùng phụ tá.
Một người tiến vào hội báo: "Tam hoàng tử điện hạ, Cẩn Vương và quận chúa Tuệ An mua rất nhiêu thứ ở trong chợ. Có nấm, quả hồng, đậu phộng, hạt dẻ..."
Tam hoàng tử nghe thấy lời hạ nhân nói thì như đang suy tư điều gì.
Nàng mua nhiều đồ như thế thì có liên quan gì đến việc trợ giúp bá tánh làm giàu?
"Ngoại trừ mua những thứ này, bọn họ còn hành vi đặc biệt nào nữa không? Hoặc là quận chúa Tuệ An, nàng ta có mua những thứ đó với giá cao hơn không?”
"Không có, quận chúa Tuệ An cũng không mặc cả. Hình như quận chúa Tuệ An đang tìm hiểu về tình hình của một số thôn trang, mà quận chúa Tuệ An dường như cũng rất quen thuộc với mấy thứ được trồng từ đất, sau đó không còn hỏi gì nữa."
"Quận chúa Tuệ An xuất thân từ nông thôn, nàng hiểu biết ve mấy thứ nông sản được trồng từ dưới đất lên cũng chẳng phải chuyện lal Được rồi, tiếp tục âm thầm quan sát động tĩnh của quận chúa Tuệ An."
“Rõ!” Người nọ nhanh chóng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận