Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1351: Càng Bôi Càng Đen

Chương 1351: Càng Bôi Càng ĐenChương 1351: Càng Bôi Càng Đen
Tiểu cô nương gật đầu: "Tỷ tỷ, thật sự không trông được, khi còn nhỏ chúng ta đều đã từng thử trông. Nhưng mà mang nguyên một khúc gỗ về sân sau, sau đó những khúc gỗ kia đều không mọc ra cái gì! Mấy thứ này đều chú định là trời sinh trời nuôi!"
Trương Minh Huy và mấy nam hài cũng gật đầu:
"Thẩm thẩm và Linh Linh nói đúng, mấy thứ này đều là trời sinh trời nuôi!"
"Trời sinh trời nuôi, không trồng được! Nếu tỷ tỷ muốn ăn, sau khi trời mưa lại lên núi hái là được! Trên núi này của chúng ta có rất nhiều!"
"Chúng ta đều đã từng thử rồi, không trồng được! Mang một khúc gỗ mọc nấm mộc nhĩ vê thì còn có thể mọc ra hai, ba cây nấm!"...
Ôn Noãn cười: "Đồ vật thiên nhiên, nếu có thể trời sinh trời nuôi, vậy con người tốn chút công sức chăm sóc nó thì càng là có thể trông ra được! Nói không chừng còn có thể được mùal
Mọi chuyện chỉ cần cố gắng nỗ lực đúng phương hướng thì không có việc gì là không làm được!"
Lâm đại thẩm: '..."
Lời này này có vẻ rất có đạo lý!
Nhưng mà Lâm đại thẩm làm ruộng hơn nửa đời người lại cảm thấy có gì đó không đúng!
"Nói là nói như vậy, nhưng mà trên đời này có rất nhiều sự việc không phải sức người có thể làm được! Tựa như ngươi không biết khi nào thì trời mưa, khi nào trời nắng vậy!"
Bọn nhỏ cố sức gật đầu!
Ôn Noãn cười: 'Không, chỉ cần cố gắng đúng phương hướng, về sau hậu thế của chúng ta có thể biết trước khi nào trời nổi gió, khi nào trời mưa, khi nào trời nắng! Chỉ cần cố gắng đúng phương hướng."
Ôn Noãn nói đến đây lại chỉ lên bầu trời: "Có thể đi lên bầu trời, mặt trăng! Cũng có thể đi lên ngôi sao!"
Bọn nhỏ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: Vẻ mặt không thể tin được.
Linh Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt sùng bái, tỷ tỷ nói chuyện giống như rất có học vấn!
Lâm đại thẩm: '..."
Cô nương này là nhà ai nuôi dưỡng?
Cũng quá ngây thơ rồi?!
Không đáng tinl
Không đáng tin!
Lâm đại thẩm cảm thấy Ôn Noãn rất không đáng tin, nhưng bọn nhỏ lại vô cùng hướng tới: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể lên trời cao, hái mặt trăng trên bầu trời xuống sao?"
"Tỷ tỷ, có phải tỷ là thần tiên không, tỷ từng bay lên bầu trời sao? Có phải mặt trăng rất xinh đẹp không? Không phải tỷ là Hằng Nga tiên tử trên cung trăng đấy chứ? Con thỏ của tỷ đâu?"
"Ta biết rồi! Tỷ tỷ, có phải thỏ ngọc của tỷ quá nghịch ngợm không! Cho nên tỷ mới hạ phàm? Tỷ lên núi không phải đi hái nấm, mà là tới tìm thỏ ngọc đúng không!"
Cái hài tử khác đều sôi nổi gật đầu, cảm thấy cô bé đã nói ra chân tướng!
"Tỷ tỷ, ta biết nơi nào có nhiều con thỏ, có lẽ thỏ ngọc của tỷ đi tìm bọn nó chơi!"
"Ta dẫn tỷ tỷ đi tìm thỏ ngọc!"...
Lâm đại thẩm cũng nhịn không được mà nghi ngời Thế gian này không thể nuôi dưỡng ra được nữ tử xinh đẹp như vậy, chỉ có tiên nữ trên bầu trời mới xinh đẹp như vậy đi!
Ôn Noãn dở khóc dở cười:
"Không phải, ta không phải Hằng Nga tỷ tỷ gì cả, cũng không phải tiên nữ! Ta không phải tới tìm thỏ ngọc! Ta là tới tìm hạt giống của nấm, mang về trồng! Thật sự! Còn có mặt trăng và ngôi sao trên trời đều rất lớn, không hái xuống được, hái xuống thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!"
Bọn nhỏ nhìn nàng, ánh mắt kia đều cùng một ý nghĩa: Tỷ còn nói mình không phải đến từ bầu trời, không phải đến từ bầu trời thì sao tỷ biết mặt trăng và ngôi sao trên trời rất lớn!
Ôn Noãn: "..."
"Thật sự, tỷ tỷ không phải tiên nữ gì cả, chỉ là có chút suy đoán cơ bản và thường thức! Các ngươi nhìn đồ vật ở phía xa xem, có phải càng xa thì càng nhỏ không? Cho dù ngẩng đầu nhìn chim nhỏ trên bầu trời cũng nhỏ hơn chim đã bắn rơi xuống, có phải hay không? Mà bởi vì ánh trăng và ngôi sao cách chúng ta rất xa, rất xa, cho nên mới có thể thấy nhỏ bé như vậy!"
Tiểu hài tử nhìn Ôn Noãn, vẻ mặt là tỷ chính là tiên nữ, đừng nghĩ không thừa nhận.
Bọn họ nghĩ thầm: Còn nói tỷ không phải tiên nữ nữa chữ, tỷ quen thuộc mặt trăng và ngôi sao như vậy, biết chúng nó rất lớn!
Nào có người phàm nào biết được những chuyện như vậy chứ?
Ôn Noãn: "..."
Lần đầu tiên có loại cảm giác càng bôi càng đen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận