Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 143: Con Bao Ngu Nho

Chuong 143: Con Bao Ngu NhoChuong 143: Con Bao Ngu Nho
Có thể tiến cung là có cơ hội kết bạn với quý nhân, năm đó Lệ phi cũng có xuất thân bình dân, nhờ một khúc danh chấn kinh thành mà lọt vào mắt đương kim Thánh Thượng.
Nếu mà Ôn Uyển có may mắn này...
Như vậy một người bình thê nhưng có cáo mệnh thì sẽ không còn giống bình thường!
Một bàn người, đều ca ngợi Ổn Uyển!
"Tẩu tử, muội thật hâm mộ tẩu! Con cháu đứa giỏi đứa tốt! Lượng nhi là Trạng Nguyên tài giỏi! Uyển nhi có kỹ năng đánh đàn cũng là đứng đầu toàn bộ phủ Giang Ninh! Về sau tẩu chờ làm cáo mệnh phu nhân rồi hưởng phúc đi! Không giống người nào đó, sinh ra không phải tàn thì lại là bệnh, có một đống cháu nhưng xuất sắc lại không có một ai." Ôn Bảo Trân nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Vương thị một cái.
Sắc mặt Vương thị khó coi, vừa muốn nói gì đó.
Ông Ôn lo lắng tính tình dữ dần của Vương thị, chỉ một chút là nổi nóng, vậy thì không khí đang tốt lành lại bị làm hỏng rồi, lập tức nói: "Thôi được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, đồ ăn lạnh là không thể ăn nữa đâu!"
Ông Ôn gắp cho Vương thị một con bào ngư: "Quế Chi, bà nếm thử cái bào ngư này xem."
Sắc mặt tất cả những người Đại phòng đều thay đổi, bào ngư này tổng cộng mới chỉ có tám con.
Trong lòng Chu thị tức giận, Vương thị cũng xứng để ăn bào ngư sao? Thứ này rất quý giá, là huyện thừa phu nhân đưa cho Uyển nhi, nghe nói là đại quan quý nhân hay ăn, ở bên ngoài có bạc cũng không mua được!
Trong lòng ông già này quả nhiên chỉ có kẻ tiểu tiện nhân này, cái thứ gì tốt đều nghĩ cho bà tal
Vương thị nhìn bào ngư nho nhỏ trong chén, kích thước chỉ như trứng cút, không chắc chắn nói: "Đây là bào ngư sao? Cái đầu sao lại nhỏ như vậy? Không hề giống của nhà tôi chút nào."
Tất cả người trong bàn lớn đều yên tĩnh lại, nhìn bà ấy với ánh mắt quái dị.
Vương thị không rõ nguyên do.
"A2?" Ôn Uyển kinh ngạc a một tiếng, nàng ta hơi hơi quay đầu: "Ni tỷ tỷ, không phải tỷ nói bào ngư này không phải gia đình người bình thường có thể ăn sao?"
Giọng điệu khó hiểu, gương mặt đẹp hiện lên một vẻ nghỉ ngờ.
Quách Thiến Ni giơ tay cài sợi tóc ra sau tai, cười như không cười nói: "Muội có từng gặp qua cửa hàng trấn trên, trong huyện, phủ thành có bán sao? Mấy món đồ quý báu thế này không phải gia đình người bình thường có thể mua được, tất nhiên là không ăn được! Ồ... Hoặc là bào ngư nhà Vương phu nhân là do quý nhân nào đó đưa đến?"
Bà cô nghe xong trực tiếp cười "Phì" một tiếng, một kẻ sa cơ thất thế như Vương thị có thể quen biết được quý nhân nào?
Bà cô khinh miệt nhìn Vương thị: "Vương thị, bào ngư nhà bà là do quý nhân nào đưa? Huyện thái gia? Tri phủ đại nhân? Hay là hoàng thân hậu duệ quý tộc? Nói cho ta, giới thiệu cho tôi quen biết được không? Tôi thật muốn có thêm kiến thức!"
Giọng nói khinh miệt, biểu tình châm chọc.
Mặt Vương thị đỏ lên, há miệng thở dốc: 'Không phải." Bà ấy không biết Thập Thất có thân phận như thế nào.
Một bàn người có ánh mắt càng quái dị: Châm chọc, khinh bỉ, khinh miệt, hài hước... Cái gì cũng đều có.
Vương thị có chút run rẩy bất an, bào ngư này chẳng lẽ quý giá như vậy, không phải đồ mà người dân bình thường ăn?
Noãn nhi không phải nói là rất rẻ sao? Vẻ mặt ông Ôn rất bất đắc dĩ, Quế Chi vẫn háo thắng, không chịu thua như trước, ông nhanh chóng nói: "Ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn sắp lạnh rồi!"
Chu thị cười cười: "Đúng... đúng, ăn cơm! Đại tỷ, tuy rằng bào ngư này không to như nhà tỷ, nhưng tỷ cũng nên nếm thử nó có vị gì. Lân sau còn có thể nói ra nó có hương vị gì, đúng hay không?"
Ôn Bảo Trân cũng âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, nói dối cũng nên cần chuẩn bị bản thảo đúng không? Nếu không...'
"Phanh!" Trong một góc đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, đánh gấy lời Ôn Bảo Trân nói.
Bà ta hoảng sợ, vỗ vỗ ngực quay đầu lại nhìn.
Mọi người đều bị một tiếng vang lớn này làm cho hoảng sợ, nên quay đầu lại nhìn xem.
Chỉ thấy trong góc có một ghế có chân bị gãy, trên ghế vốn dĩ đặt một cái sọt giờ đang bị rơi trên mặt đất, những đồ trong sọt rơi ra đầy đất.
Ôn Noãn khom lưng nhặt vây cá, tổ yến, lộc nhung, mấy thứ này trong cùng một hộp nhét trở lại sọt.
Cuối cùng, nàng mới nhặt lên mấy con bào ngư to lớn, rồi thả lại vào hộp quà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận