Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1424: Là Lão Già Đó À

Chương 1424: Là Lão Già Đó ÀChương 1424: Là Lão Già Đó À
Chính là trên hộ tịch có đóng một chữ tội màu đỏ.
Mà tội dân, tội nhẹ thì ba đời không được tham gia khoa cử, hơn nữa còn phải nộp thuế cao hơn bình dân nửa phần, mỗi năm phải đi lao dịch một lần.
Tội trạng tương đối nặng thì năm đời không được tham gia khoa cử, mỗi năm phải đi lao dịch hai lần! Thuế má cao hơn bình dân bá tánh một phần.
Tội trạng rất nặng thì trực tiếp nhập tiện tịch, trở thành tiện dân, đời đời không được tham gia khoa cử, làm nô làm tì, con cháu ba đời sau có thể chuộc lại nguyên quán, trong vòng năm đời không thể tham gia khoa cử.
Ôn Ngọc có phái người đi tìm hiểu mấy người cha mẹ và gia gia của nàng ta, vì sợ bọn họ sẽ lên Kinh tìm nàng ta, cho nên nàng ta đã phái người đi tìm bọn họ, phát hiện bọn họ thật sự có dự định vào Kinh Thành, nên bảo người nọ cho bọn họ một trăm lượng cùng lá thư nàng ta viết, nói bọn họ quay về Ôn gia thôn sinh sống, ngàn vạn lần đừng vào kinh.
Ôn Ngọc không hề muốn nói phụ thân của mình là ai, thậm chí nàng ta còn muốn thoát quan hệ với cả nhà tội phạm kial
Chỉ là Ôn Noãn ở chỗ này, nàng ta sợ nàng ta nói dối, ôn thần kia sẽ lập tức vạch trần nàng ta.
Quả nhiên mỗi lần mình gặp ôn thần là đều không có chuyện tốt.
Nếu không phải Tam hoàng tử, nàng ta thật sự không hề muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với ôn thần này.
Hoàng Hằng Hi biết Ôn Ngọc là người của Tam hoàng tử, cha nàng ta cũng nói lúc giới thiệu Ôn Ngọc thì nói là nghĩa nữ của ông ta. Cho nên nàng ta lập tức khoác tay của Ôn Ngọc, cười nói: 'Bẩm An Thân Vương, Ôn Ngọc là nghĩa nữa của tổ phụ thần nữ."
An Thân Vương: "Tổ phụ ngươi là ai?"
Hoàng Hằng Hi: "Tổ phụ của thần nữ chính là Công Bộ thượng thư."
An Thân Vương gật đầu: "Ồ, là lão già đó al
Cá nhân An Thân Vương không quá thích tính tình của Công Bộ thượng thư.
Có chút quá mức nịnh nọt, nhưng mà cũng có chút năng lực.
Nếu không hoàng huynh cũng sẽ không cho ông ta lên làm Công Bộ thượng thư.
Nhưng mà ông ấy không phải Hoàng Thượng, không thích thì chính là không thích!
Không cần đối mặt ông ta.
Cho nên hoàng huynh rất thích hợp làm Hoàng Thượng, biết người, khéo dùng người, sẽ không suy xét đến yêu thích của bản thân.
Chỉ suy xét đến năng lực của bọn họ, có năng lực làm bá tánh có cuộc sống tốt đẹp hay không, làm Nạp Lan quốc càng thêm phồn vinh hưng thịnh hay không.
Dù sao đối với kỳ nhân dị sĩ, hoàng huynh đều là ai đến cũng không từ chối, người ta có tình cách thế nào cũng có thể nhẫn nhịn được.
Nhưng mà hoàng huynh đặc biệt thích quan viên cần kiệm tiết kiệm.
Hoàng Hằng Hi: "..."
Ôn Ngọc: "..."
An Thân Vương như là không có thấy hai người bọn họ xấu hổ vậy.
Ông ấy nhìn Ôn Ngọc, vẻ mặt hiền hòa hỏi: "Ôn cô nương quen biết Vô Danh đại sư à?" Mấy mươi năm nay, thật sự không có mấy tác phẩm hội họa có thể lọt vào ánh mắt của An Thân Vương, ở Nạp Lan quốc cũng chỉ có một người là Từ đại sư, sau đó là Trình đại sư của Bắc Minh quốc, Phương đại sư của Đông Lăng quốc, Hà đại sư của Nam Cương quốc, còn có mấy họa sĩ nối tiếng ờ hải ngoại, ngoài ra không còn ai khác.
Ôn Ngọc đâu dám nói chính mình quen biết Vô Danh đại sư, đặc biệt là có Ôn Noãn ở đây, nàng ta tránh không đáp, chỉ nói: "Dân nữ không quen biết Vô Danh đại sư, chỉ là ngưỡng mộ Vô Danh đại sư mà thôi."
An Thân Vương nghe vậy thì không còn hứng thú nữa.
Ông ấy nhìn về phía Ôn Noãn, vẫy tay với Ôn Noãn: "Tuệ An nha đầu, ngươi lại đây! Ngươi nhìn xem có thích bức tranh nào không, bổn vương tặng cho ngươi!"
Ôn Ngọc nghe vậy, không khỏi hâm mộ liếc nhìn Ôn Noãn một cái.
Ôn thần này thật may mắn, đại đa số tranh vẽ ở nơi này đều là đồ cổ, danh gia tiền triều, còn có danh họa của mấy trăm năm trước, thậm chí là danh họa của hơn một ngàn năm trước! Mỗi một bức tranh đều là vật báu vô giái
Giá trị mấy chục vạn lượng bạc, thậm chí còn có khả năng trên trăm vạn lượng bạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận