Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1428: Phe Binh

Chuong 1428: Phe BinhChuong 1428: Phe Binh
Tuệ An quận chúa nghe vậy cười nói: "Hien tại không nghĩ tới được, làm không được thì mới gọi là tương lail Chuyện trong tương lai đều là không biết, cho nên tương lai có hay không thì ta cũng không biết! Nếu như hiện tại biết được làm như thế nào, vậy thì đã không gọi là tương lai rồi!"
Hàn Canh Mặc hơi tram ngâm.
Dường như lĩnh ngộ đến cái gì!
Hắn nhìn về phía Ôn Noãn, đôi mắt sáng ngời: "Tuệ An quận chúa quả nhiên là đại tài, giải thích độc đáo! Hàn mỗ lĩnh giáo, bội phục!"
Ôn Noãn cười, khiêm tốn nói: "Han công tử quá khen!"
Hàn đại học sĩ gật đầu, sau đó nói với An Thân Vương: "Vương gia, chúng ta nhìn những bức họa khác đi!"
"Được!"
Hàn đại học sĩ mở một bức họa khác ra xem.
Đây là do Hàn Canh Du vẽ.
An Thân Vương: "Bức họa này cũng không tồi!"
Cháu gái của mình vẽ, Hàn đại học sĩ liếc mắt một cái liên nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Canh Du: "Du Nhi, đây là cháu làm đúng không?"
Hàn Canh Du gật đầu: "Đúng vậy, tổ phụ."
Hàn đại học sĩ không nói gì nữa mà nghiêm túc xem.
Vừa rồi An Thân Vương đã xem qua, ông ấy ca ngợi: 'Lệnh tôn nữ vẽ không tồi! Bức họa này rất có phong phạm đại gial"
Hàn đại học sĩ gật đầu: "Đúng là Du Nhi vẽ rất tốt, chẳng qua suy nghĩ về tương lai quá quy củ. Du Nhi, cháu có linh khí, rất có thiên phú vẽ tranh, hiện tại đang đứng ở bình cảnh, trong lĩnh vực vẽ tranh có thể buông tay chân ra, suy nghĩ lớn mật một ít! Như vậy sẽ có đột phá lớn hơn nữa!"
"Cháu gái hiểu rồi!" Hôm nay Hàn Canh Du nhìn thấy bức vẽ của Ôn Noãn, cảm thấy như được thấy một thế giới khác.
Hàn Đại học sĩ lại lật sang bức họa tiếp theo, là bức họa của Hàn Thi Ngữ: "Đây là của Ngữ nhi à?"
Hàn Thi Ngữ không nghĩ tới Hàn đại học sĩ liếc mắt một cái liền nhận ra bức vẽ của mình, nàng ta vui vẻ gật đầu nói: "Mong tổ phụ dạy bảo'.
"Kỹ năng vẽ tiến bộ không ít, trong khoảng thời gian này luyện tập rất chăm chỉ?"
"Mỗi ngày Ngữ nhi đều luyện vẽ bốn canh giời"
Hàn đại học sĩ gật đầu: "Bức vẽ này chỉnh thể không tồi, khuyết điểm duy nhất là cháu muốn biểu đạt quá nhiều đồ vật, làm cho chủ yếu và thứ yếu không phân biệt, có chút hỗn độn! Một số đồ vật vẽ quá khoa trương! Cháu phải nhớ kỹ đồ vật có linh hồn, cần chất lượng chứ không phải là số lượng! Lúc vẽ tranh thì tâm cảnh cũng rất quan trọng."
Hàn đại học lại nhìn bức vẽ của người khác, bức vẽ nào cũng đều đưa ra vài lời bình.
Bai bức cuối cùng là của Hoàng Hằng Hi và Ôn Ngọc.
Rốt cuộc chờ đến các ngươil
An Thân Vương dựng thẳng lưng lên.
An Thân Vương xem bức họa xong thật lâu đều không nói chuyện. Trái tim Hoàng Hằng Hi treo lên tận cổ họng.
Sao An Thân Vương xem lâu như vậy?
Chẳng lẽ ông ấy cảm thấy mình vẽ tốt nhất?
Vào lúc Hoàng Hằng Hi thấy hy vọng, An Thân Vương nghiêm túc nhìn mọi người hỏi: "Đây là do ai vẽ?"
Hoàng Hằng Hi lập tức tiến lên một bước: "Bẩm Vương gia, là thần nữ vết"
An Thân Vương nhìn nàng ta một cái, nhíu mày, không lưu tình chút nào phê bình nói: "Ngươi làm? Có phải Công Bộ thượng thư thiếu bạc nên không mời họa sư dạy ngươi vẽ tranh đúng không?"
Hoàng Hằng Hi hơi sửng sốt.
"Ngươi đang vẽ cái gì? Ngươi nhìn xem nơi này! Nhìn xem nơi này! Còn có nơi này! Vẽ như vậy hợp lý không? Đây là thường thức cơ bản, hài tử ba tuổi cũng đã vẽ được rồi! Ngay cả kỹ năng vẽ cơ bản cũng không nắm rõ thì còn tham gia đấu họa gì chứ! Quả thực mất mặt xấu hổi"
Mọi người nghiêng đầu về phía trước: Tệ tới mức đó à?
"Còn có, chủ đề hôm nay là một trăm năm sau, mấy đồ ngươi vẽ tại sao đều là những thứ trong é tương lai đáng mong chờ) của Vô Danh đại sư? Ngươi cho rằng đổi lớp vỏ đọc cho nó, đổi màu sắc thì bổn vương liền không nhìn ra được à? Đầu óc ngươi làm từ bã đậu sao? Không có một chút ảo tưởng về tương lai à!" An Thân Vương nói ra những lời phê bình như pháo liên châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận