Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1451: Quá Mệt Mỏi

Chương 1451: Quá Mệt MỏiChương 1451: Quá Mệt Mỏi
"Vâng!" Lôi Đình lập tức đáp lại.
Ôn Noãn trực tiếp đứng lên, lại cảm giác đầu óc có điểm choáng váng và mắt hoa, đã lâu rồi nàng không sử dụng hết mây tía như vậy.
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng đỡ nàng.
Ôn Noãn mỉm cười: "Không có việc gì, chân bị tê rần."
Nạp Lan Cẩn Niên thấy Ôn Noãn lộ vẻ mệt mỏi, trực tiếp chặn ngang bế nàng lên: "Muội đi ngủ một chút đi."
Ôn Noãn không từ chối, nàng dùng mây tía quá độ, tối hôm qua lại thức nguyên một đêm, tinh thần tập trung cao độ, hiện tại thả lỏng ra nên cả người cảm thấy rất mệt mỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên bế nàng trở vê phòng trong khoang thuyền, sai người bưng hai chậu nước ấm vào.
Đầu tiên là hắn lấy một lọ nước thuốc ra đổ vào trong một chậu nước ấm.
Sau đó lại dùng khăn bông lau khô mặt giúp Ôn Noãn, rất tỉ mỉ, lau khô một ngón tay lại một ngón tay của nàng.
Ôn Noãn sắp bị lau mất một tầng da luôn rồi, vội vàng đuổi người đi: "Được rồi, huynh đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ."
Nạp Lan Cẩn Niên đặt chậu nước có nước thuốc kia xuống bên chân Ôn Noãn: "Phương thuốc ngâm chân của Phong Niệm Trần, có thể giảm bớt mệt nhọc và nhức mỏi chân, muội ngâm một chút đi, ta giúp muội ấn huyệt vị, có thể trợ giúp đi vào giấc ngủ."
Dứt lời, hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng, giúp nàng cởi giày và tất.
Lần trước nàng bị tê chân, hắn liên hỏi Phong Niệm Trân phương thuốc này.
Phong Niệm Trần nói có đôi khi chân bị tê là rất bình thường, không cần uống thuốc, đương nhiên nếu lo lắng thì có thể ngâm chân, nên đã cho hắn mấy bình nước thuốc ngâm chân, còn có một cách mát xa giảm mệt nhọc, hắn đã nghiên cứu rất lâu.
Tiểu nha đầu đi theo bên người mình, không phải lên đường cả ngày lẫn đêm thì chính là từ hừng đông nghênh chiến tới hừng đông tiếp theo!
Mấy chục canh giờ trôi qua, cũng chưa được ngồi nghỉ một chút nào!
Quá mệt mỏi.
Ôn Noãn khẽ rut chân, nhưng mà không thể rút trở lại: 'Không, không cần! Chân của ta đã hết tê rồi, thật sự! Ôi, tự ta ngâm chân là được!"
Nạp Lan Cẩn Niên nắm chặt mắt cá chân của nàng, trực tiếp cởi giày và tất cho nàng: "Đừng thẹn thùng, rất có hiệu quả. Muội cứ xem ta như đại phu, giúp muội giải trừ mệt nhọc đi."
Nếu không hắn sẽ đau lòng.
Ôn Noãn dở khóc dở cười, hắn đâu phải đại phu thật sự!
Bản thân nàng chính là đại phu, biết làm như thế nào để giải trừ mệt nhọc có được không!
Nạp Lan Cẩn Niên thử độ ấm của nước, dùng tay rót một chút nước vào mu bàn chân của nàng: "Có nóng không?”
Ôn Noãn không khuyên được hắn, lắc đầu nói: "Không nóng."
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới bỏ chân của nàng vào mặt nước, vẫn có chút không yên tâm: "Có phải quá nóng không?” Bản thân mình luyện võ nhiều năm, cũng thường xuyên luyện tập lấy hạt dẻ trong lò lửa, da thịt thô ráp, đã sớm quen với cảm giác nhiệt độ cao, dù nóng cũng không cảm thấy nóng.
Làn da trên chân tiểu nha đầu quá non mịn, rất dễ bị bỏng.
Ôn Noãn lắc đầu: "Nhiệt độ này là thích hợp để ngâm chân."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy lập tức bỏ toàn bộ chân của nàng vào trong nước, lại giúp nàng cởi giày và tất của một chân khác, cũng bỏ vào trong nước.
"Ta xoa bóp giúp muội, có khả năng sẽ hơi đau, có khả năng sẽ hơi ngứa, muội cố chịu một chút."
Ôn Noãn gật đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, nghiêm túc ấn huyệt vị trên lòng bàn chân của Ôn Noãn.
Việc này thật sự có thể giải trừ mệt nhọc, ấn huyệt vị xong là sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Ôn Noãn nhìn đỉnh đầu của hắn, trên phát cô màu bạc có nạm một khối ngọc bội long phụng tường vân màu tím.
Hình rông kia rất phức tạp, nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Đây là tượng trưng cho thân phận.
Tượng trung cho long tử phượng tôn.
Ôn Noãn nhìn đỉnh đầu hắn, suy nghĩ có chút xuất thần.
Huyệt vị ở lòng bàn chân bị hắn ấn có chút đau, nhưng mà trái tim của nàng lại ấm áp.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, Nạp Lan Cẩn Niên dùng khăn vải lau khô chân giúp nàng: "Được rồi! Đi ngủ một giấc đi! Ta ra ngoài đây"
Bạn cần đăng nhập để bình luận