Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1452: Deu Chịu Đựng

Chương 1452: Deu Chịu ĐựngChương 1452: Deu Chịu Đựng
"Ừm." Ôn Noãn gật đầu, khẽ lên tiếng: "Huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Được!" Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp bưng hai chậu nước rời đi, miễn cho hạ nhân đi vào bưng chậu nước lại quấy ray đến nàng.
Hắn đặt hai chậu nước ở trên mặt đất, xoay người đóng cửa phòng lại giúp nàng.
Lữ Nghiệp vừa lúc đi ngang qua: ”...'
Hắn ta nhìn hai chậu nước trên mặt đất, lại nhìn Nạp Lan Cẩn Niên.
Chủ tử thế mà lại đi đổ nước rửa chân cho Tuệ An quận chúal
Điều này thật sự đổi mới sự hiểu biết của hắn ta về Nạp Lan Cẩn Niên.
Tuệ An quận chúa thật lợi hại!
Thế mà lại có thể làm chủ tử đi đổ nước rửa chân giúp nàng!
Còn việc chủ tử rửa chân cho Tuệ An quận chúa?
Xin lỗi, chuyện như vậy, Lữ Nghiệp không dám tưởng tượng!
Sao có th人ll
Hắn ta lập tức tiến lên, khom lưng, bưng hai chậu gỗ trên mặt đất: "Chủ tử để thuộc hạ làm cho!"
Đây là đương nhiên!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Lữ Nghiệp một cái, chẳng lẽ còn muốn để hắn làm!
Hắn nói thẳng: "Bảo mọi không được phát ra bất kỳ âm thanh gì làm phiền Tuệ An quận chúa ngủ! Còn nữa, sai người chuẩn bị một tấm lưới cá lớn."
Hắn muốn vớt một ít cá biển tươi mới lên, nướng cho tiểu nha đầu ăn.
"Vâng."
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên đi ra ngoài, Ôn Noãn thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, nằm ở trên giường, vừa dính gối là lập tức ngủ thiếp đi.
Bên ngoài.
Quân y lo sợ những binh lính bị trọng thương sẽ sốt cao, tận chức tận trách lại đi bắt mạch cho mỗi một binh lính bị trọng thương.
Người đầu tiên ông ta đi xem chính là Dũng Tử.
Dù sao vừa rồi Dũng Tử có thể nói là đã tắt thở, cho dù còn chưa hoàn tắt thở thì cũng chỉ còn lại một hơi cuối cùng!
Ông ta vừa đặt tay lên cổ tay của Dũng Tử thì vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ, có mạch đập!
Rất mỏng manh nhưng không phải là mạch chết!
Hơn nữa qua lâu như vậy mà hắn không có phát sốt!
Lữ Nghiệp cũng chú ý đến tình hình của Dũng Tử, người dùng hai thành trì và không biết bao nhiêu vạn lượng hoàng kim để cứu trở về, ngàn vạn không được chết đấy!
Hắn lo lắng hỏi: "Trương đại nhân, như thế nào?"
Quân y buông lỏng tay ra: "Sống lại! Chỉ cân không có gì bất ngờ xảy ra, chậm rãi điều dưỡng mấy ngày là có thể thoát khỏi nguy hiểm. Tuệ An quận chúa quả nhiên là diệu thủ hồi xuân!"
Một tay kim châm cứu sống người chết cũng không phải là nói quái Lữ Nghiệp thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn nhỏ giọng nói với quân y: "Ngươi biết Dũng Tử là dùng loại thuốc gì không?"
Quân y: "Loại thuốc gì?"
Lữ Nghiệp lập tức thuật lại lời bói của Lâm Phong, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Số bạc mà đám người chúng ta liều mạng bảo vệ còn không quý giá bằng thuốc mà Dũng Tử uống vào! Tiểu tử kia thật có phúc! Gặp được Tuệ An quận chúa, uống vào một bình nước thuốc thần tiên, có thể chết được sao!"
May mắn hắn cũng nếm một chút, thậm chí cái chai dính kia cũng bị hắn dùng nước xúc qua rồi uống!
Không cầu trường sinh bất lão, chỉ cầu sống lâu trăm tuổi!
Quân y: '“
Mặt trời đỏ như lửa, mây hồng đầy trời.
Ôn Noãn tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn xuống.
Nàng đi ra ngoài, phát hiện bốn phía là một mảnh yên tĩnh.
Mọi động tác đi lại và làm việc của mọi người đều vô cùng nhẹ nhàng.
Lữ Nghiệp thấy Ôn Noãn đã tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra, hắn lập tức bước tới, nhiệt tình tiến lên nói: "Tuệ An quận chúa, ngài đã dậy rồi!"
Nếu còn không thức dậy, hắn thật sự không thể đi đường.
Ánh mắt của chủ tử quá đáng sợ, ai phát ra một chút xíu âm thanh là chủ tử sẽ liếc ánh mắt lạnh như băng qua đó.
Quan trọng nhất chính là rõ ràng hắn đi đường không có một chút âm thanh nào, chính mà hắn vừa cử động một cái là chủ tử lại liếc mắt nhìn hắn, thật sự có thể giết người!
Hại hắn cũng không dám đi khắp nơi!
Nếu không phải sắp không nhịn được nước tiểu thì hắn cũng không dám đi!
Không chỉ có hắn mà tất cả người trên con thuyên này, suốt một ngày cũng không dám thở dốc một chút.
"Ừm, vương gia đâu?" Ôn Noãn nhìn thoáng qua tư thế đi đường của hắn liền biết hắn đang nhịn tiểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận