Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1460: Tuyết Lo 1

Chương 1460: Tuyết Lo 1Chương 1460: Tuyết Lo 1
Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một cây sáo làm bằng gốm và thổi một tiếng.
Tiểu Hắc đang xoay quanh trên bầu trời.
Nghe thấy thanh âm, lập tức bay xuống.
Ôn Noãn xoa đầu Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, ngươi có biết phía trước có một đoạn đường núi mới mở không?"
Tiểu Hắc gật đầu: Biết!
Nó không biết đã bay qua con đường này đưa thư từ qua lại bao nhiêu lần, khi thôn dân mở đường núi, nó còn nhìn thấy!
Ôn Noãn thấy nó gật đầu, liền nói tiếp: "Đường núi mới mở, bởi vì núi bị phá, đất nhão ra, bây giờ tuyết rơi dày đặc như vậy, đã rơi hai ba ngày rồi, ta lo lắng chỗ đó sẽ có tuyết lở, ngươi đi nhắc nhở cha ta một chút, làm cho bọn họ khi đi qua đoạn đường núi kia phải cẩn thận."
Tiểu Hắc dùng cánh vỗ ngực: Yên tâm, giao cho tal
Sau đó nó vỗ cánh bay ra ngoài.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn: "Ta cưỡi ngựa qua đi xem trước. Muội ngồi xe ngựa qua đi, nếu như Ôn thúc thuận lợi thông qua đó thì sẽ trở về."
Loại chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, có nhiều binh lính như vậy, còn có nhiều bạc như vậy, nếu như gặp phải tuyết lở thì rất phiên phức.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không yên lòng, dứt khoát cưỡi ngựa chạy tới nơi nhìn xem trước.
Ôn Noãn nghe vậy lập tức từ chối: "Ta và huynh cưỡi ngựa cùng đi đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên không đồng ý: "Tuyết quá lớn! Hơn nữa muội cũng không thể giúp được gì! Ta đi là được! Muội ngồi xe ngựa cũng không chậm bao nhiêu!"
"Được rồi, tuyết lớn cỡ nào cũng không sợ, đừng dong dài, chúng ta cùng đi."
Ôn Noãn xốc mành xe ngựa lên, sau đó trực tiếp từ trong xe ngựa nhảy lên lưng ngựa.
Trên đường đi, ngựa của họ đi theo sau xe ngựa, nếu như có trường hợp khẩn cấp thì họ có thể cưỡi ngựa đi †rước.
Nạp Lan Cẩn Niên không thể làm gì nàng, vì vậy hắn chỉ có thể nhặt chiếc áo choàng trên xe ngựa, sau đó nhảy lên ngựa.
Đồng thời khoác chiếc áo choàng lên người nàng: "Vậy thì khoác áo choàng vào!"
"Được!" Ôn Noãn cột dây lưng áo choàng, hơn nữa cũng đội mũ lên, hai người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy xa.
Lâm Phong cũng tăng tốc độ điều khiển xe ngựa.
Lúc này
Đội ngũ vận chuyển năm ngàn vạn hoàng kim, mênh mông cuồn cuộn đón gió tuyết đi đến phía trước.
Những binh lính đi đường lạnh đến mức cái mũi đều đỏ bừng!
Tay chân của họ lạnh đến mức không còn cảm giác.
"Trời ạ, cái thời tiết quái quỷ gì thế này? Chúng ta sắp tới kinh thành rồi, không thể chậm lại vài hôm được sao?" Lưu Khải dẫn theo đội ngũ đi trước.
"Đúng vậy, lên đường trong thời tiết tuyết rơi này thật là lạnh chết người!" Một phó tướng bên cạnh hắn phụ họa nói.
"Cũng không biết khi nào tuyết mới ngừng rơi. Thật sự, nhanh ngừng đi! Nếu không bá tánh nghèo khổ đều phải chịu tội, có khi phòng ở cũng sẽ bị sụp!"
Ôn Gia Thụy ngồi ở trong xe ngựa, ông ấy vẫn luôn vén bức màn lên ngắm nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài.
Tuyết rơi dày đặc là điều tốt, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu tốt lành!
Lúa mì sẽ được phủ lên một lớp tuyết dày.
Nhưng mà nếu rơi quá nhiều thì sẽ trở thành tuyết tai!
Ông thấy núi non cùng đồng bằng đều bị tuyết bao phủ, nhớ tới mình đang đi tới gan con đường núi mới mở, liền nói: "Lưu tướng quân, tuyết rơi dày quá, để mọi người đề phòng tuyết lở! Nếu có bất kỳ thay đổi nào, thì hãy bảo vệ mạng sống của mình trước! Chúng ta có thể đào lại số bạc này saul Sự an toàn của mọi người là điều quan trọng nhất! Xung quanh đây cũng không có nơi nào có thể ở lại. Sau khi đi hết đoạn đường này, chúng ta đợi cho gió tuyết ngừng rơi rồi mới tiếp tục lên đường. Đoạn đường này cố gắng đẩy nhanh tốc độ hơn! Tranh thủ sớm đi quai”
Lưu Khải nghe vậy lập tức đồng ý: "Quốc công gia yên tâm, bọn ta sẽ cảnh giác hơn."
Tiểu Ngốc đang bay trên bầu trời để dẫn đường.
Lúc này Tiểu Hắc đã bay xuống, nó đi đến ngọn đồi đã đào, phát hiện có vài con chuột chạy ra từ trong tuyết, nó lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu một ngọn núi có bất kỳ thay đổi nào, thì đó phải là những loài động vật sống trong đó phát hiện đầu tiên.
Nó lập tức vỗ cánh bay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận