Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1461: Tuyết Lở 2

Chương 1461: Tuyết Lở 2Chương 1461: Tuyết Lở 2
Phía trước đội ngũ đi sứ có một đoàn lữ hành hơn trăm người. Lúc này, bọn họ cũng sắp đi qua đoạn đường đó.
Họ đang mang hàng hóa từ phía nam trở lại kinh thành để bán.
Cuối năm rồi, hàng hóa mang từ phía nam tới kinh thành bán rất chạy.
Tiểu Hắc lo lắng liếc nhìn họ, biết mình không thể giao tiếp với họ.
Hơn nữa nó xuất hiện ở trước mặt những người này, không biết chừng bọn họ còn muốn bắt lấy nó nữa đấy!
Tiểu Hắc nhanh chóng quyết định bay đến trước mặt đội ngũ của Ôn Gia Thụy.
Nó ngăn Lưu Khải ở giữa không trung, vẫy cánh mạnh mẽ về phía Lưu Khải, ra hiệu cho họ không được tiến lên!
Sau đó, nó lại quay đầu nhìn về phía trước, ra hiệu cho họ lập tức cử người chặn đoàn lữ hành lại, bảo họ không được đi thêm nữa.
Lưu Khải nhìn Tiểu Hắc giữa không trung: "Diều hâu? Con diều hâu này đang xin ăn với chúng ta sao? Ai có thịt khô trên người, cho nó một miếng đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên có nuôi một con thần ưng bên mình. Ngoại trừ những người thân thiết với Nạp Lan Cẩn Niên thì cũng không có nhiều người biết về điều này.
Tất cả những người lính đi sứ lần này đều không có ai biết về nó.
Ngày thường, Tiểu Hắc và Ôn Gia Thụy liên lạc với nhau vào ban đêm, để tránh tai mắt của mọi người.
Dù sao càng ít người biết về một con chim ưng có thể đọc và viết, thì càng thuận tiện để làm mọi việc.
Phó tướng bên cạnh Lưu Khải: "Tướng quân, làm gì còn ai có thịt khô trên người?! Đều ăn hết cả rồi! Huống chỉ cho nó thịt làm gì, bắt nó làm thịt khô cũng không tồi! Con chim ưng này thật là béo!"
Nói xong, hắn ta rút kiếm ra, nhanh chóng vung về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc trợn tròn mắt. Nó biết ngay mà, ngoại trừ tiểu tỷ tỷ và chủ tử thì những người này đều thật ngu ngốc!
Hơn nữa còn đặc biệt độc ác, lòng dạ đen tối, thối nát!
Béo?
Hắn ta mới béo! Cả nhà hắn ta đều béo!
Tiểu Hắc vỗ cánh, nhanh chóng né tránh, sau đó khi nó lướt qua đầu của tên phó tướng kia, mông của con chim ưng mở ra rồi thu lại: Một cục phân rơi xuống đầu ai đó.
Phó tướng cảm thấy trên đỉnh đầu hơi nóng ẩm.
Hắn ta đưa tay sờ, vừa nhìn thấy: “..."
"AI Con súc sinh chết tiệt kia! Lão tử sẽ xé xác mày ra thành mảnh vụn!" Hắn ta nhanh chóng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Hắc.
Lưu Khải suýt nữa bật cười. Nhưng khi hắn ta phát hiện Tiểu Hắc bay vào xe ngựa của Ôn Gia Thụy, hắn ta lập tức không thể cười nổi nữa!
Chim ưng là loài động vật hung dữ!
Hắn ta không khỏi căng thẳng, lập tức xoay người chạy đến bên cạnh xe ngựa: "Quốc công gia, cẩn thận diều hâu!"
Ôn Gia Thụy lập tức lên tiếng: "Không sao đâu, ta biết con chim ưng này."
Lưu Khải nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là chim ưng của quốc công gia." Người phó tướng vừa trúng thưởng: "..."
Vừa rồi hắn ta đã chửi con chim ưng kia là súc sinh, quốc công gia sẽ không trách tội hắn ta chứ?
Hắn ta vội vàng khen ngợi: "Chim ưng của quốc công gia thật phi thường!"
Ôn Gia Thụy không có thời gian để trả lời họ.
Tiểu Hắc bay thẳng vào xe ngựa của Ôn Gia Thụy, sau đó đứng trên bàn, vẫy cánh thật mạnh, làm động tác xua tay.
Nó lại chỉ vào ngọn núi phủ đầy tuyết bên ngoài cửa sổ bằng đôi cánh của mình.
Sau đó, cả người trực tiếp ngã xuống bàn!
Động tác diễn rất đạt.
Nhưng Ôn Gia Thụy thật sự hiểu được. Tiểu Hắc ăn cơm ở nhà mình nhiều như vậy, ông cũng thường xuyên giao tiếp với Tiểu Hắc.
Vẻ mặt của ông nghiêm trọng, thấp giọng nói: "Ngươi là nói đội ngũ của chúng ta lập tức dừng lại sao? Phía trước sẽ có tuyết lở à?"
Tiểu Hắc lập tức đứng dậy, gật đầu thật mạnh. Sau đó chỉ vê hướng phía trước, rồi lại chỉ vào một số hộp quà trong xe ngựa, sau đó vẫy cánh.
Ôn Gia Thụy liếc nhìn hộp quà, lập tức hiểu ra, trong lòng không khỏi lo lắng đứng lên. Lúc này ông lại quên mất mình đang ngồi trên xe ngựa, trực tiếp đụng phải đầu của mình. Nhưng đụng đầu có đau hay không, ông cũng không thèm để ý. Ông lo lắng nói: "Ngươi nói đoàn lữ hành phía trước đang chuẩn bị vượt qua núi tuyết lở, muốn ta phái người đi ngăn cản bọn hắn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận